Tổng Tài Câm: Em Là Định Mệnh Của Anh!

chương 72: 72: đánh mất lý trí

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi mà Đình Phong quay đầu lại thì không còn thấy bóng lưng của Hạ Nhược Hy đâu.

Cô đi rồi! Cô đã rời bỏ anh, à mà đâu phải, là chính anh đuổi cô, bức cô phải đau khổ rời đi, chắc rằng cô sẽ đau lắm, cũng sẽ hận anh lắm!

Từ tận sâu trong trái tim mạnh mẽ, lần đầu tiên Mặc Đình Phong biết thế nào là đau khổ thật sự.

Những cảm xúc khó nói đan xen, lẫn lộn, cảm nhận quặn thắt từ trong đáy lòng thôi thúc anh nên đuổi theo cô nhưng lý níu kéo anh không thể tiếp tục mối quan hệ này được.

Căn phòng lúc này chỉ còn một mình anh đơn lẻ, còn vương vấn mùi hương dễ chịu của người con gái kia.

Những vật dụng của cô còn lại rất nhiều, vì khi đến đây cô là sử dụng đồ mua sẵn từ Mặc gia, đến khi đi cô cũng không muốn mang theo, như là trong khoảng thời gian ở đây chỉ là mượn tạm của người khác.

Cô không có nhà, không có người thân, thế mà cô không chịu nhận bất cứ thứ gì khi ly hôn với anh.

Như vậy cô sống bằng cách nào chứ? Cô gái ngốc này hiểu chuyện đến mức khiến anh phải đau lòng.

Tận mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng hình cô gái ra khỏi cổng biệt thự liền ngã quỵ xuống đất oà khóc.

Khoảng cách quá xa, Mặc Đình Phong không thể nghe tiếng khóc của cô, nhưng anh cảm nhận rất rõ nỗi đau trong cô, nỗi đau của một cô gái bị tình yêu bỏ rơi.

Trong cuộc tình này, từ đầu đến cuối là một mình cô chân thành dấn sâu vào, còn anh thì sao? Anh chỉ như bây giờ luôn duy trì dáng vẻ trầm lặng, từ đầu đến cuối không xem bản thân mình thành người trong cuộc, xem cô có cũng được không có cũng chẳng sao.

Cảm giác như cô là một thứ đồ vật, anh mân mê thoải mái liền vứt bỏ.

Ánh đèn khuya hiu hắt chiếu rọi trên con đường.

Đường khuya thưa thớt xe qua lại, tiếng gió cộng với tiếng xe ồn ào náo nhiệt, thế nhưng trong tai cô không chứa bất kỳ tạp âm nào, cứ nhắm về phía trước.

Cô không biết đi về đâu nhưng cứ đi, cứ đi.

Kỳ thực dọn ra thế này, cô không đòi hỏi bất cứ quyền lợi gì, như thế cuộc sống của cô sẽ đi về đâu?

Chân chợt dừng trước một khách sạn, Hạ Nhược Hy là mỏi chân quá mới dừng lại nhìn, nếu không cũng đã đi qua khách sạn này mất, cô rẽ vào trong.

Nào biết từ lúc bản thân rời khỏi đến hiện tại chiếc xe màu đen phía sau vẫn cứ chạy sau theo dõi mình.

Sau khi bóng lưng cô đơn của cô gái khuất mất, Mặc Đình Phong nắm chặt vô lăng, cảm xúc trong lòng hỗn độn rối bời, quanh đầu xe rẽ đi một hướng khác.

Tại một nơi sầm uất bậc nhất Hải Châu, dưới ánh đèn chớp nhoáng chói mắt cùng âm thanh xập xình của nhạc điệu, Mặc Đình Phong ngồi trong góc khuất, uống rượu từ chai này đến chai khác như không biết say, cứ nghĩ đến cô anh lại uống thật nhiều rượu, muốn quên đi hình bóng cô gái bé nhỏ đó nhưng Hạ Nhược Hy cứ hiện ra trong đầu mãi, dù anh có làm gì cũng không thể quên đi, như rằng cô ấy đã khắc khi tận sâu trong trí óc.

"Vị thiếu gia này, sao anh ngồi đây có một mình thế, em ngồi cùng tâm sự với anh được không?"

Một cô gái xinh đẹp quyến rũ, diện trên người chiếc váy hở hang, chỉ che đủ những chỗ nhạy cảm trên cơ thể, trông vô cùng phản cảm.

Cô ta chưa kịp đặt mông xuống đã cảm nhận được sát khí lạnh toát từ anh, ánh mắt sắc bén đáng sợ làm cô gái mặt mày tái mét.

"Không phải chứ, em chỉ muốn tâm sự với anh một chút thôi mà, có cần phải hù dọa người ta vậy không?"

Cô gái này đúng thật không biết sống chết là gì, Mặc Đình Phong đang trong tâm trạng không tốt lại quấy rối làm phiền, xem chừng sẽ bị anh làm tấm bia trút giận.

Hâm Bằng từ đâu đi đến kéo cô gái kia ra xa, kịp thời cứu vớt cô ta một mạng, lên giọng:

"Xin lỗi cô gái trẻ, bạn tôi không thích bị phụ nữ quấy rầy, mong cô đừng đến gần cậu ta để chuốc phiền phức!"

Cô ta nghe xong, sắc mặt trở nên khó coi hẳn.

Đường đường là tiểu thư làng chơi xinh đẹp khét tiếng lại bị Mặc Đình Phong khước từ không thương tiếc, nhìn khí thế bức người kia, cô ta cũng rất run sợ, không dám lì đòn, chuyển hướng sang Hâm Bằng, cất giọng nói mị hoặc quyến rũ.

"Vậy… anh trai này, anh cũng không có hứng thú với phụ nữ sao?"

Hâm Bằng tuy là bạn thân của Mặc Đình Phong nhưng tính tình khác xa anh.

Cậu ta khá thích trêu hoa ghẹo bướm, chinh phục phụ nữ đẹp.

Cho nên đối với người phụ nữ lả lơi trước mặt này cũng không ngoại lệ, tiếng lại gần, sờ lên khuôn mặt sắc sảo, cất lời mật ngọt:

"Anh làm sao có thể nhạt nhẽo như cậu ta được.

Cô em xinh đẹp thế này cậu ta không muốn thì để anh vậy! Nhưng anh còn có chuyện muốn nói với cậu ta vài câu, cô em cứ đi chơi trước, một lúc anh đến tìm em nói chuyện sau nhé!"

Với vài lời mật ngọt này, cô gái trẻ đã có thể tin tưởng, phóng khoáng nhón chân hôn nhẹ lên môi của Hâm Bằng, kiều mị sờ ngực cậu ta.

"Anh nhớ những lời này đó, em sẽ đợi anh!"

Bóng cô gái kia vừa hoà vào đám đông nhún nhảy, Hâm Bằng vuốt môi một cái tỏ ra hứng thú, quay sang nhìn dáng vẻ rượu chè bê bết của Mặc Đình Phong chán chường.

"Đi đến đấy có gái đẹp tự đến tìm mà chẳng biết hưởng thụ, tôi đây là nghi ngờ giới tính của cậu lâu lắm rồi đó!"

Mặc Đình Phong tay nắm chặt ly rượu xoay tròn, buồn bực ném một phát vỡ tanh bành xuống đất.

Thấy anh tự dưng nổi nóng, Hâm Bằng cảm thấy lạnh sống lưng, miệng cũng tự khắc ngậm chặt không bật thêm bất cứ lời nào nữa vì hắn biết nếu còn nói thêm lời gì không vừa ý, Mặc Đình Phong có thể sẽ giết luôn bản thân không chừng.

Cơn nổi nóng xâm chiếm toàn lý trí, Mặc Đình Phong không chịu được nữa, đứng bật dậy đi một mạch ra ngoài bỏ quên cả áo khoác của mình.

Hâm Bằng quen biết Mặc Đình Phong suốt hơn mười mấy năm trời, hôm nay mới tận mắt chứng kiến người bạn này mất đi lý trí như vậy, bởi trong mắt cậu, nếu anh không vừa ý thứ gì cũng chỉ có thể hiện qua nét mặt, không bao giờ động tay động chân, đoán chừng chuyện gì đó đối với Mặc Đình Phong cực kì khó chịu.

Hạ Nhược Hy ở trong một căn phòng khách sạn, trên bàn vừa đặt một phần sandwich cắn dở lót dạ dù chẳng có chút khẩu vị nào.

Bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa, Hạ Nhược Hy nghi hoặc chẳng biết là ai tìm mình, sau cùng thì nghĩ đó là nhân viên của khách sạn nên không nghi ngờ gì trực tiếp mở cửa ra.

Không ngờ được người đứng trước mặt sẽ làm cô kinh hồn.

Mặc Đình Phong một thân quần áo sọc sệt, khuôn mặt anh tuấn lúc này vô cùng khó coi, bí bách nhìn chằm chằm cô, vươn vấn mùi rượu nồng đậm.

Hạ Nhược Hy bị cái nhìn của anh làm cho thất kinh, cô không ngờ đến Mặc Đình Phong sẽ xuất hiện tại nơi này.

"Anh… sao anh đến đây?"

Câu nói của cô vừa rơi xuống thì bỗng dưng bị Mặc Đình Phong tiến đến, hai tay túm chặt lấy eo cô, nhấm ngay đôi môi mềm mại thô bạo hôn xuống..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio