"Là cô làm hại con trai tôi thành như vậy, cô cút ngay cho tôi!" Dưới ánh đèn huỳnh quang màu trắng của bệnh viện, trên gò má trắng nõn của Trần Tử Huyên sưng đỏ, hằn lên hình cả một bàn tay.
Cô đột ngột bị đánh, hai mắt phức tạp nhìn người phụ nữ trung niên xa lạ kia.
Hai má nóng bừng, nửa đầu cúi thấp xuống, hốc mắt có chút ẩm ướt...!
Đây là mẹ của Nguyễn Chi Vũ.
"Con...!con chỉ muốn đến gặp anh ấy."
Trần Tử Huyên đứng thẳng người, cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh để nói.
"Là ai bảo cô đến đây hả, đuổi cô ta ra ngoài!"
Sắc mặt của bà ta vô cùng u ám, không muốn nghe lời cô nói, lớn tiếng quát vào mặt đám vệ sĩ bên cạnh.
"Bác gái, là cháu đưa cô ấy đến đây."
Ở đầu kia của cầu thang, Lê Hướng Bắc thở hồng hộc chạy tới, vội vàng giải thích một câu.
"Hướng Bắc?"
Giang Hoa Nhân nhìn thấy Lê Hướng Bắc che chở cho người được gọi là con dâu này, trên gương mặt đoan trang của bà ta vẫn như cũ, chưa thể nguôi giận nổi: "Bảo người phụ nữ này lập tức rời đi, tôi không muốn nhìn thấy cô ta." Giọng điệu của bà ta lạnh lùng, thái độ cứng rắn.
Bình thường, người mẹ này của Nguyễn Chi Vũ cũng được coi là một người phụ nữ khéo léo hào phóng, nhưng bây giờ chỗ dựa duy nhất của bà ta là con trai đang bị thương nặng, rơi vào hôn mê.
Mấy ngày nay bà ta vô cùng bực bội rất dễ kích động.
"Bác gái, tai nạn xe của Chi Vũ không liên quan gì đến Trần Tử Huyên cả, lần này cô ấy tới đây chỉ đơn thuần là muốn gặp..." Lê Hướng Bắc chậm rãi thuyết phục.
Giang Hoa Nhân, người cũng như tên, đã ngoài bốn mươi tuổi mà vẫn còn rất quyến rũ, ba mang hai dòng máu lai Trung Pháp.
Khi còn trẻ bà từng là một nghệ sĩ piano quốc tế, ngoài dung nhan ra, bà có một khí chất tự nhiên.
Gương mặt của Nguyễn Chi Vũ có vài nét tương tự giống như bà.
"Anh Hướng Bắc."
Có lẽ bởi vì tiếng động ồn ào ngoài cửa, một cô gái nhỏ yếu đuối bỗng nhiên bước ra từ trong phòng, trên người cô ấy mặc đồng phục đại học, tính cách có phần hơi hướng nội, nhỏ giọng gọi Lê Hướng Bắc.
"Chị, chị dâu."
Nguyễn Chi Vân hơi đỏ mặt, núp sau lưng Giang Hoa Nhân, rụt rè nhìn Trần Tử Huyên.
"Chi Vân, cô ta không phải là chị dâu của con, đừng gọi bậy bạ!"
Giang Hoa Nhân lạnh lùng nhìn Trần Tử Huyên bằng ánh mắt sắc bén, môi nhếch lên đầy khinh thường: "Phụ nữ thời nay đúng là lợi hại, ban đầu nhìn trúng nhà họ Dịch, làm con dâu của nhà họ Dịch, quay đầu lại leo lên giường của Chi Vũ, tái giá vào nhà họ Nguyễn.
Dáng dấp trông như một con hồ ly tinh..."
"Chi Vũ có ít kinh nghiệm tình cảm, chỉ nhất thời bị cô làm cho mê muội, đừng quá đắc ý, có rất nhiều người phụ nữ muốn sinh con cho nhà họ Nguyễn chúng tôi.
Đợi Chi Vũ tỉnh lại, tôi sẽ lập tức bảo nó ly hôn với cô.
Nhìn thấy cô tôi đã thấy buồn nôn rồi!" Lời nói của bà ta vừa sắc bén vừa nhục nhã.
Lê Hướng Bắc lần đầu tiên nhìn thấy Giang Hoa Nhân mắng một người gay gắt như vậy, anh ta nói: "Bác gái à, đều là do Triệu Dịch Kiệt làm những chuyện hư hỏng đó, Trần Tử Huyên không hề sai..."
"Hướng Bắc, sao cháu lại giúp cô ta, cô ta hại Chi Vũ bị thương nặng nằm ở trong đó.
Chi Vũ của chúng ta từ lúc nào mà lại bị ủy khuất như vậy.
Vì một người đàn bà mà bị hôn mê thương nặng.
Cô ta có tư cách gì, cô ta xứng sao!" Giang Hoa Nhân càng lúc càng tức giận.
"Kết hôn với em họ, lại tái hôn với anh họ, loại phụ nữ bừa bãi như thế này hãy cút đi xa một chút, đừng làm bẩn chỗ này..."
Trần Tử Huyên cúi đầu, không phản bác.
Ánh mắt nhìn về phía trong phòng bệnh, anh còn nằm trên giường mang mặt nạ oxy, vẫn chưa tỉnh lại...!
Biểu cảm của Lê Hướng Bắc có hơi khó xử, bốn vệ sĩ trước mặt bọn họ đã đi tới bên cạnh, thái độ vô cùng rõ ràng, muốn buộc Trần Tử Huyên rời khỏi tòa nhà này.
Anh ta quay đầu về phía cô gái bên cạnh, thấp giọng nhắn nhủ: "Trần Tử Huyên, lần sau cô lại tới nhé..."
Cô cũng không có bước chân rời đi, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Giang Hoa Nhân trước mặt, cố chấp hỏi: "Tình hình của anh ấy bây giờ thế nào rồi?"
"Không phải việc của cô!" Giang Hoa Nhân không cho cô một thái độ không tốt.
Lê Hướng Bắc biết tính tình quật cường của Trần Tử Huyên, nhưng lại lo lắng sự cường thế của Giang Hoa Nhân, thế nên anh ta tiếp tục mở miệng nhắc nhở: "Trần Tử Huyên, chúng ta về khách sạn đi, ở đây có bác sĩ và y tá, Chi Vũ sẽ không sao đâu...!"
"Nơi này không cần cô!" Giang Hoa Nhân trừng mắt nhìn cô, lạnh lùng ném xuống một câu.
Nơi này không cần cô.
Trần Tử Huyên đứng dưới ánh đèn huỳnh quang, sắc mặt tái nhợt, thân thể khẽ run lên.
Giờ phút này cô cảm thấy bản thân rất hèn mọn, hèn mọn đến nỗi muốn trốn đi...!
"Hướng Bắc, lại đây."
Cửa thang máy mở toang ra, một vài bác sĩ chuyên khoa đi cùng một ông lão trông vô cùng uy nghiêm bước ra khỏi thang máy.
Trần Tử Huyên nghe thấy giọng nói già nua quen thuộc này, lập tức quay đầu lại nhìn, trên mặt lộ ra một ít ngạc nhiên mừng rỡ, là ông cụ Nguyễn.
Nhưng là...!
Không biết là do ánh sáng nơi đây có quá lờ mờ hay không, mà cô cảm giác được bóng dáng quen thuộc ở phía xa kia lại trông vô cùng lạnh nhạt.
Khi ông cụ Nguyễn đến, Giang Hoa Nhân cũng không dám lên tiếng nữa, tất cả mọi người đều im lặng.
Lê Hướng Bắc do dự nhìn Trần Tử Huyên, sau đó lại nhìn về phía ông cụ Nguyễn trước mặt, cảm thấy vẻ mặt của ông lão trông vô cùng gấp gáp bất an, dáng vẻ còn lo lắng hơn cả lúc biết Nguyễn Chi Vũ bị thương nặng do tai nạn xe hơi nữa.
Anh ta lập tức bước dài tới gần ông cụ, quy củ gọi một tiếng: "Ông nội."
"Phái người đưa Trần Tử Huyên rời khỏi nơi này đi." Câu đầu tiên ông cụ Nguyễn mở miệng lại là câu ra lệnh lạnh lùng này.
Khoảng cách hơi xa, Trần Tử Huyên không nghe rõ được ông cụ nói gì, nhưng Lê Hướng Bắc lại có thể nghe rõ, sắc mặt hơi bất ngờ.
Bình thường ông cụ cũng không thường gọi cô bằng cả họ tên, hơn nữa trong giọng điệu lạnh lùng ấy có điều gì đó rất lạ.
"Ông ơi, đúng là Triệu Dịch Kiêt say rượu lái xe đâm vào Chi Vũ, nhưng chúng ta phát hiện trước đó có người cố ý động tay động chân vào xe của Triệu Dịch Kiêt, cộng thêm việc tập đoàn IP&G gần đây liên tiếp bị chèn ép, cháu cảm thấy chuyện này không phải chỉ là ân oán tình cảm cá nhân..."
Lê Hướng Bắc vẫn luôn cảm thấy ông cụ Nguyễn là người thấu tình đạt lý, không thể nào giống như người ngoài, tất cả mọi lỗi lần đều trách Trần Tử Huyên được.
"Ông bảo cháu lập tức phái người đưa Trần Tử Huyên rời khỏi nơi này, có nghe không!" Nét mặt già nua của ông cụ Nguyễn trầm xuống, giọng nói nghiêm nghị lạnh lùng nhắc lại.
Giọng nói to và khàn này vang vọng trong hành lang lạnh lẽo của bệnh viện.
Thân thể Trần Tử Huyên hơi chấn động, sắc mặt trắng bệch.
Cô nhìn thấy, khi ông cụ quay đầu lại, đôi mắt già nua ấy dường như ẩn chứa một tia oán hận...!
Ông nội đang hận cô, hận cô đã làm liên lụy đến Nguyễn Chí Vũ sao.
Là chồng trước của cô, Triệu Dịch Kiệt lái xe gây tai nạn.
Là cô rước lấy họa.
Nguyễn Chi Vũ vì bảo vệ cô mà bị thương rất nặng.
Bọn họ trách cô, hận cô, cô cũng chỉ có thể chấp nhận...!
Nhưng cô chỉ muốn...!"Ông ơi, cháu chỉ muốn biết anh ấy có ổn không..." Cô lấy hết dũng khí, hô to với ông cụ ở đầu kia.
Trong suốt khoảng thời gian chung đụng với nhau, ông cụ Nguyễn luôn đối xử tốt với cô, mà cô cũng không có đòi hỏi gì quá đáng, chỉ đơn thuần muốn gặp anh một chút mà thôi.
"Nếu như không có cô, nó sẽ không sao cả!"
Nhưng lời này của ông khiến Trần Tử Huyên cùng tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt, tay phải ông cụ Nguyễn siết chặt quải trượng, gương mặt già nua ấy kìm nén cảm xúc phức tạp, giọng nói lạnh lùng gần như nghiến răng nghiến lợi.
Trần Tử Huyên giật cả mình, đối mặt với hận ý trần trụi của ông cụ.
Cô đột nhiên rất luống cuống.
Cảm giác như thể bị một người thân cô vô cùng tin tưởng đột nhiên vứt bỏ vậy, ở một nơi xa lạ, lòng cô hoang mang tột độ.
Hai vệ sĩ kia không chần chừ thêm nữa, bọn họ đã đi đến bên trái và bên phải của cô, buộc cô phải rời đi.
Trần Tử Huyên bước đi, không cam lòng quay đầu lại nhìn về phía phòng bệnh ở sau lưng.
Tầm mắt cô đã mờ đi vì những giọt lệ đang kìm nén, cô nhìn về phía ông cụ Nguyễn ở đằng kia...!
Lúc cô tới thang máy đi ngang qua bọn họ, đột nhiên sắc mặt của Lê Hướng Bắc đại biến, ngây người nhìn cô.
Cô không biết ông cụ Nguyễn đã nói gì với Lê Hướng Bắc...!
Ngay sau đó, cánh cửa kim loại của thang máy đóng lại.
"Ông muốn cháu đi điều tra xem vụ tai nạn xe hơi sáu năm trước có liên quan gì đến Trần Tử Huyên hay không..."
Đôi mắt già nua của ông cụ Nguyễn phức tạp nhìn chằm chằm vào cánh cửa thang máy đang đóng chặt, cắn răng nói từng chữ một..