"Nguyễn Chi Vũ rất ghét tiếng đàn dương cầm, rất bài xích phụ nữ...!Chuyện liên quan tới anh ấy, tôi chỉ muốn nhắc cho cô rõ." Hạ Vân Lệ nhìn cô, trên mặt mang theo nụ cười quen thuộc.
Cô ta hơi dừng lại, có ý tốt nhắc nhở thêm một cậu: "Nhưng mà Tử Huyên à, tôi cảm thấy cô đừng nên hỏi Chi Vũ làm gì, tránh cho hai người lại gây gổ..."
Trần Tử Huyên nghe rõ từng câu nói của cô ta, mím chặt môi, không nói gì.
Con ngươi nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mắt, rõ ràng cô thấy rõ đôi chân mày của Hạ Vân Lệ lóe lên vẻ đắc ý.
Có lẽ bởi vì lúc này Trần Tử Huyên quá mức yên lặng, nên vẻ mặt của Hạ Vân Lệ trở nên hơi khẩn trương, tiến lên nửa bước.
"Tử Huyên, không phải cô tức giận đấy chứ? Đừng như vậy nhé, tôi thật sự chỉ muốn nhắc cô thôi...!Bởi vì tôi sợ không có ai sẽ nói cho cô những chuyện này." Lời nói của cô ta nghe vô cùng chân thành.
Trần Tử Huyên vẫn không lên tiếng, hàng chân mày nhíu chặt lại.
Đột nhiên, cô không biết lời nào là thật lòng, lời nào là giả vờ.
Cô không giả bộ nổi, cũng không thể học được nụ cười giả tạo giống cô ta.
"Cảm ơn."
Cuối cùng, Trần Tử Huyên nhẹ giọng mở miệng nói cảm ơn, tuy nhiên giọng điệu có hơi cứng rắn.
Đúng như Hạ Vân Lệ đoán, sẽ không có ai nói cho cô chuyện liên quan đến anh, càng không ai có khả năng nói với cô về chuyện của mẹ Nguyễn Chi Vũ.
Lúc còn trẻ Giang Hoa Nhân ngoại tình, hơn nữa còn bị Nguyễn Chi Vũ lúc tấm bé chính mắt bắt gặp.
Trần Tử Huyên không muốn trò chuyện nhiều với cô ta nữa, xoay người bước đi, lướt qua người cô ta tới phòng ăn bên kia.
"Tử Huyên à, cô không cần quá buồn đâu..."
Hạ Vân Lệ nhìn cô đi qua người mình, trong con ngươi thoáng quá cảm xúc phức tạp, nhìn về phía bóng lưng của cô nặng nề nhắc một câu.
"Mặc dù từ nhỏ Chi Vũ đã bài xích phụ nữ, nhưng phụ nữ cũng không muốn thân cận anh ấy.
Tuy nhiên cô là mẹ của con trai anh ấy, anh ấy nhất định sẽ nhìn vào máu mủ ruột rà của mình mà đối xử với cô không giống vậy."
Trần Tử Huyên đi phía trước, bước chân không khỏi nặng nề hơi, tay phải hơi nắm chặt lại.
Anh ấy nhất định sẽ nhìn vào máu mủ ruột rà của mình mà đối xử với cô không giống vậy.
Trong lòng Trần Tử Huyên vô cùng tức giận, lời nói này đúng là quá chân thành mà.
"Ý cô là Nguyễn Chi Vũ đối xử tốt với tôi, đều là vì tôi bất ngờ mang thai ấy à..." Khóe môi cô mím chặt, đôi mày thanh tú kiềm chế sự buồn bực.
Bởi vì nhà họ Bùi xảy ra một ít chuyện, cho nên hôm nay thời gian ăn điểm tâm của nhà họ Nguyễn cũng hơi bị chậm trễ.
Khoảng rưỡi sáng, ông cụ Nguyễn còn có Nguyễn Chi Vũ, Bùi Hạo Nhiên cùng nhau tới nhà chính cùng ăn cơm.
Một bữa điểm tâm, mọi người rất quy củ, trên bàn ăn không có ai nói chuyện cả.
Sau khi ăn xong, sắc mặt Bùi Hạo Nhiên phức tạp, cung kính đi tới bên cạnh ông cụ khách sáo chào một tiếng, sau đó nhanh chóng rời đi.
"Chi Vũ, hôm nay công ty có hai hạng mục quan trọng cần anh đến, bây giờ chúng ta đi thôi, tránh để cho bọn họ chờ quá lâu..."
Người có thể dùng giọng điệu tự nhiên như vậy thúc giục Nguyễn Chi Vũ đi làm việc, thật sự không nhiều.
Trần Tử Huyên không khỏi liếc mắt nhìn Hạ Vân Lệ bên kia, đáy lòng có chút tức giận.
Cô không muốn cứ ngây ngô ngồi trong phòng khách như vậy nữa, mặt không cảm xúc đi ra ngoài, bước tới sân sau bên kia cho thoáng dễ hít thở mới được.
Đó là công việc lớn của tập đoàn, khó trách Nguyễn Chi Vũ nói cô không có năng lực đảm nhiên.
"So sánh với cô ta, mình thật đúng là xấu hổ mà!" Cô bực mình cắn răng nói.
"Ở đây tức giận gì vậy?"
Vừa mới bước đến núi giả bên kia, sau lưng đã truyền đến âm thanh trầm thấp quen thuộc.
Người đàn ông nhíu mày, trầm mặt nhìn cô, hơi trầm ngâm một thoáng, sau đó nói: "Tối hôm qua Hạo Nhiên..."
"Không cần nói với tôi!" Trần Tử Huyên đột nhiên xoay người lại, nhìn thẳng vào anh.
"Em rốt cuộc sao vậy?"
Nguyễn Chi Vũ thấy cô hình như thật sự nổi giận, anh chú ý từ lúc dùng cơm cô đã bắt đầu sậm mặt lại, cho nên trước khi đi làm mới tới gặp cô thử xem sao.
Anh bước dài đến bên cạnh người cô, nhìn thấy trên vai cô có lá rụng, Nguyễn Chi Vũ rất tự nhiên đưa tay về phía cô.
"Trần Tử Huyên, tối hôm qua tôi có gửi tin nhắn cho em, đừng làm rộn..." Anh cho rằng cô là vì tối hôm qua bị bỏ lại hầm giữ xe nên tức giận.
"Tôi nháo sao?"
Sắc mặt cô phức tạp, nâng tay phải lên, đẩy anh ra.
"Nguyễn Chi Vũ, tôi nói cho anh biết, tôi chính là đang tức giận đấy!"
"Tuy nhiên tôi không nháo, anh bận chuyện của anh, tôi không dám quấy rầy anh, tôi không dám hỏi tới." Cô nhìn thẳng vào anh, trong con ngươi đọng lại sự tức giận, nâng giọng.
"Nhưng mà, anh không phải nói chúng ta là vợ chồng sao, vậy tại sao mỗi chuyện liên quan đến anh tôi đều phải biết từ miệng của người khác! Anh cảm thấy tôi không đủ tư cách, cho nên chuyện gì cũng không nguyện ý nói cho tôi!"
Nguyễn Chi Vũ khẽ giật mình đứng tại chỗ, dường như anh chưa từng nghĩ cô sẽ nói những lời này.
Mà người phụ nữ trước mặt nổi giận đùng đùng sải bước rời đi, Trần Tử Huyên bây giờ không muốn nhìn thấy anh!
"Trần Tử Huyên, sao cậu tới đây?"
Chu Tiểu Duy ở cửa tiểu khu nhà mình vừa vặn bắt gặp Trần Tử Huyên, có hơi giật mình, ngay sau đó phản ứng kịp, lập tức bát quái hỏi ngược lại: "Cậu và sếp của tớ cãi nhau sao?"
Trần Tử Huyên sậm mặt lại, đáp án rất rõ ràng.
"Đúng lúc hôm nay tớ xin nghỉ, nếu không cậu tới đây vô ích rồi." Chu Tiểu Duy cùng cô đi thang máy về căn hộ.
"Tớ chỉ là đi dạo quanh thôi." Cô bực dọc đáp lại một câu.
Lần trước Chu Tiểu Duy vô cùng nghĩa khí cho cô một chiếc chìa khóa của căn hộ, nói khi nào tâm trạng không tốt có thể trực tiếp tới đây, xem nơi này là nhà mẹ đẻ.
Bây giờ Trần Tử Huyên tâm trạng khó chịu lập tức nghĩ đến muốn đi gieo họa cho cô ấy.
"Đúng rồi, thằng bé kia đâu?" Trần Tử Huyên tức thì tức thật, nhưng rất nhanh đã nghĩ tới chuyện khác.
Chu Tiểu Duy theo bản năng quay đầu lại, nhún vai nói: "Vừa mới được cha ruột đón đi."
"Ồ, có phải bọn họ ngồi trên một chiếc xe thể thao màu trắng đi về phía Nam thành phố không..."
Trần Tử Huyên có chút ấn tượng, vừa rồi tài xế nhà họ Nguyễn đưa cô tới đây, trên đường bắt gặp một chiếc xe hơi kiểu mới của nhãn hiệu rất nổi tiếng.
"Chu Tiểu Duy, xem ra đó là con nhà có tiền đấy." Cô quay đầu lại, quan sát Chu Tiểu Duy đang cầm chìa khóa mở cửa, suy nghĩ một chút, truy hỏi: "Có phải cậu có ấn tượng tốt với người đàn ông kia không?"
Choang.
Chìa khóa trên tay Chu Tiểu Duy cầm không chắc, rơi xuống đất.
Cô ấy nghiêng đầu, buồn bực trợn mắt nhìn người phụ nữ sau lưng, nói: "Nói bậy bạ gì vậy, người ta có tiền như vậy, tớ với không tới đâu.
Hơn nữa còn là người đàn ông đã có gia đình, tớ không có hứng thú."
Vừa nói, Chu Tiểu Duy ngược lại nhớ tới một chuyện khác: "Đúng rồi, Trần Tử Huyên à, cậu đang rảnh sao, hôm nay cùng tớ đến chỗ này..."
Hai cô gái hưng phấn vào căn hộ chỉnh trang lại, từ trong tủ chọn ra mấy bộ quần áo phù hợp, trang điểm tinh xảo...!
Thẳng đến khi các cô đã ăn mặc hoàn hảo, nắm tay nhau, có hơi kích động ra cửa.
Khoảng chừng giờ rưỡi trưa, hai người bọn cô trực tiếp ngồi taxi đến nhà hàng Nhất Hào ở phía Đông thành phố kia.
"Trần Tử Huyên, điện thoại di động của cậu reo kìa." Chu Tiểu Duy ở bên cạnh thấy cô chần chờ không biết có nên nghe điện thoại hay không, bèn nhắc nhở một câu: "Rất có thể là chồng cậu gọi tới đấy, cậu thật sự không nhận sao?"
Đúng là Nguyễn Chi Vũ gọi tới, cô nói: "Lát nữa tôi về..."
"Không cần phiền phức như vậy, nghe nói hôm nay anh có hai buổi họp quan trọng cơ mà.
Hôm nay tôi cũng có chuyện quan trọng phải làm." Trần Tử Huyên hàm hồ nói với đầu dây điện thoại bên kia, vẫn còn tức giận như cũ.
"Nguyễn Chi Vũ, tôi đi xem mắt...".