Thành phố càng đông đúc, lòng người càng nóng nảy.
Trong cuộc sống ở này, có những lời nghe thấy nhưng chưa chắc đã là thật, mang trên mình một chiếc mặt nạ giả nhân giả nghĩa.
Giữa người với người chung sống với nhau cất giấu rất nhiều nghi ngờ, tâm cơ...!Vô cùng mệt mỏi.
"Trần Tử Huyên, tớ cảm thấy cậu nếu ở chung một chỗ với Nguyễn Chi Vũ thì không nên tồn tại loại tư tưởng tự ti đó...!Anh ấy thật sự thích cậu đấy."
Sáng sớm ngày hôm sau, Chu Tiểu Duy lái xe đưa Trần Tử Huyên đến bệnh viện phụ sản để làm kiểm tra.
Xe vừa mới dừng lại, Chu Tiểu Duy đã nghiêng đầu liếc nhìn cô nói thẳng.
Trong lòng Trần Tử Huyên có hơi không yên, cô còn đang nghĩ đến hôm nay là Tết Đoan Ngọ, có nên trở về nhà họ Nguyễn hay không...!
Nghe thấy Chu Tiểu Duy đột nhiên nói "Anh ấy thật sự thích cậu", Trần Tử Huyên hơi ngẩn ra.
"Mới sáng sớm xin cậu đừng nói những lời làm người ta giật mình như vậy."
Trần Tử Huyên mặt không cảm xúc, tự mở cửa xe bước ra ngoài.
Trời sinh cô đã không có tế bào lãng mạn nào cả.
"Tớ chỉ muốn nói cậu rất thích hợp ở cùng một chỗ với anh ấy mà thôi." Chu Tiểu Duy thấy cô đang né tránh vấn đề, quyết định giảng đạo cho cô một phen.
"Nguyễn Chi Vũ lăn lộn trên thương trường, toàn bộ tập đoàn cũng không có mấy người thật lòng với anh ấy.
Cộng thêm xuất thân của anh ấy như vậy, từ nhỏ đã sống mệt mỏi hơn người bình thường, cho nên tớ cảm thấy cậu..."
"Chu Tiểu Duy, không phải cậu bảo hôm nay phải đến công ty báo cáo sao...!Cậu có thể đi rồi đấy."
Trần Tử Huyên không muốn nghe cô ấy nói nữa, rất không lương tâm mà bảo cô rời đi.
Chu Tiểu Duy ngồi ở ghế lái, tức giận nhìn cô: "Qua cầu rút ván!" Cô ấy nói, thật sự không có lương tâm mà.
Tuy nhiên Chu Tiểu Duy đúng là không có nhiều thời gian.
Ngày hôm qua cô ấy vốn xin công ty nghỉ để đi xem mắt, tiêu phí hết một ngày.
Hôm nay nhất định phải trở về công ty làm việc, nếu không Quan Doanh nhất định sẽ gây rối, bôi đen cô ấy mất.
Chu Tiểu Duy cực kỳ buồn bực nhìn Trần Tử Huyên đang hơi nhíu mày đứng ngoài cửa xe, hơi cúi đầu xuống, như đang thất thần suy nghĩ chuyện gì đấy.
Dáng vẻ kia có chút ngây ngốc.
Cô gái chết bầm này có phải nên gọi là hồ đồ hiếm thấy không nhỉ.
Cuối cùng Chu Tiểu Duy cũng lấy tay gõ vào cửa kính xe, dặn đi dặn lại một câu.
"Người lao động như tớ bây giờ phải đi làm để nuôi sống bản thân, tớ cũng không giống cậu có người nuôi cho...!Bình thường cậu có ý kiến gì cứ trực tiếp làm phiền chồng cậu là được, anh ấy sẵn lòng cùng cậu mà..."
"Sao cậu biết được chứ?" Trần Tử Huyên có hơi không tự nhiên nói.
Cô nhấc chân đi lên bậc thang, quay đầu nhìn bạn thân đang ở trong xe, có hơi xúc động nói: "Chu Tiểu Duy à, tớ phát hiện cậu rất thích hợp làm bà vú, chúng tớ còn chưa đến trung nên, sao cậu lại lải nhải như mẹ tớ vậy..."
"Trần Tử Huyên, cậu nhìn bên tay trái kìa!"
Chu Tiểu Duy nổi đóa, đúng là chọn sai bạn mà.
Cô ấy bỏ lại một câu, sau đó lái xe rời đi.
Tai họa này vẫn nên để lại cho đại thần gánh vác đi, cô ấy chỉ là phàm phu tục tử.
Không cùng cấp bậc với hai người bọn họ.
Trần Tử Huyên nhíu mày, nhìn bạn thân phóng xe rời đi.
Quay đầu sang trái, đưa mắt nhìn....!
Nhất thời toàn thân căng thẳng, con ngươi hơi trợn to, tại sao anh lại ở chỗ này?
Người đàn ông đứng ở lối vào bệnh viện, sau lưng anh là bức tường màu trắng, ánh mắt lẳng lặng nhìn về phía cô bên này.
giờ sáng, bởi vì Chu Tiểu Duy muốn đi làm nên bọn họ tới có hơi sớm, lúc này bệnh viện ở tương đối vắng lặng.
Mà dưới ánh nắng ban mai ấy, bên trong bệnh viện thỉnh thoảng lại truyền đến vài âm thanh ồn ào của những đứa trẻ sơ sinh, ngược lại mang đến một luồng sức sống mới.
Trần Tử Huyên không nói gì, vẻ mặt rất bình tĩnh, cứ như vậy đi về phía cửa ra vào.
Nguyễn Chi Vũ cũng không mở miệng, ngay lúc cô đi tới bên người anh, anh rất tự nhiên đuổi theo bước chân cô, sánh bước đi bên cạnh.
Cảm giác có hơi lạ lùng, nhưng bọn họ ai cũng không muốn phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này.
Từng bước đi về phía thang máy, đại sảnh rộng rãi của bệnh viện vọng lại tiếng bước chân của hai người bọn họ, vô hình tạo ra một cảm giác an tâm..