Lúc về đến phòng khách sạn, đã là gần sáng.
"Đợi một chút..."
Nhìn thấy phục vụ tự cầm chìa khoá sang mở cửa cho họ, Trần Tử Huyên nhìn cánh cửa trước mặt, vô thức mở miệng ngăn lại.
"Đợi gì chứ?"
Nguyễn Chi Vũ nhìn sang thì phát giác người con gái bên cạnh mình như thể đang có rất nhiều tâm sự, trên cả đoạn đường về nhà cô không nói gì nhiều.
Trần Tử Huyên mấp máy miệng muốn nói bừa một cái cớ nào đó nhưng khi nhìn thấy đôi mắt quá đỗi sâu thẳm của anh, cô không bịa ra được một lí do nào nữa.
"Ngủ sớm một chút."
Thời gian không còn sớm nữa, Nguyễn Chi Vũ cũng không hiểu những chuyện chi li của phụ nữ.
Cửa phòng được mở ra, người phục vụ lập tức cung kính mà mở hết đèn trong phòng của họ lên, ánh sáng hào nhoáng trước mắt như thể ban ngày.
Trần Tử Huyên đứng sững trước cửa phòng, tinh thần cô căng cứng.
"Em đang nghĩ gì?"
Nguyễn Chi Vũ thấy cô cứ đứng mãi không động đậy, hàng đôi mày khẽ cau, tối nay cô rất kì lạ.
Cô không đáp lời anh, ánh mắt cứ nhìn chăm chăm về phía chiếc giường lớn trong phòng ngủ, tâm trạng loạn cào cào, mang theo sự lo lắng.
"Em đang nhìn gì vậy?"
Anh thấy cô phân tâm, cô còn không tập trung nghe anh nói gì, đột nhiên có hơi nóng giận, Nguyễn Chi Vũ xoay người bước một bước lớn sang, cơ thể cao lớn của anh bỗng chắn ngang tầm nhìn của cô.
Anh mở lời lần nữa, lạnh lùng gọi tên cô: "Trần Tử Huyên."
"Làm, làm gì?"
Lập tức, cô tỉnh táo lại, trong con ngươi vẫn không giấu được sự chột dạ.
"Em cứ nhìn về phía cái giường...", Nguyễn Chi Vũ hơi nheo mắt lại, nhìn thẳng vào cô, hung tợn nhìn vào đáy mắt cô.
Đôi mắt của cô trong veo, tròng trắng và tròng đen rõ ràng, rất đẹp, nhưng không giỏi nói dối.
"Em cứ nhìn về phía cái giường, ở đó có người à?"
Anh vừa dứt lời đã đi nhanh về phía phòng ngủ, Trần Tử Huyên hoảng hốt, theo phản xạ có điều kiện mà đưa tay kéo anh lại.
Nguyễn Chi Vũ chân dài, hai ba bước đã tới bên giường, lại quay đầu nhìn cô gái đằng sau.
Tay phải kéo lấy một góc thảm trải trên giường, giật mạnh lên.
Sắc mặt Trần Tử Huyên trắng bệch ngay tức khắc, trái tim cũng vắt ngược cành cây.
Ánh mắt nhìn về phía trước...!Chiếc giường hai mét rộng lớn trống không, không có gì ở trên.
Trần Tử Huyên lúc này mới nhẹ nhõm thở hắt một hơi, người đó đi rồi.
"Cho người đến đây tìm một lần nữa, đặc biệt là phòng cô chủ, phòng trẻ nhỏ, phòng quần áo..." Nguyễn Chi Vũ nghiêm giọng ra lệnh ngay khi cô vừa thở dứt một hơi kia.
Phòng tổng thống này mét vuông, nếu có người trốn trong này, mà anh gọi người đến lùng sục còn không tìm ra thì...!Ánh mắt phức tạp của anh chạm vào chiếc giường lớn trong phòng chính trước mắt này.
Trốn trong chăn à.
Ngủ với cô, đúng không?
Nguyễn Chi Vũ vừa nghĩ đến đó, sắc mặt đã đổi xoành xoạch.
Anh xoay người mạnh một cái, phát hiện người phụ nữ sau lưng mình đã đứng bên ngoài lan can...!
Trần Tử Huyên bước ra lan can, cô mơ màng nhìn lên bầu trời lẻ tẻ sao trước mắt, cô không dám quay đầu lại, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, sợ Nguyễn Chi Vũ nhìn ra sơ hở.
Cô rất muốn hỏi sao Nguyễn Chi Vũ lại sai người tìm cho ra Đường Duật?
Nhưng với sự hiểu biết của cô, người Nguyễn Chi Vũ muốn tìm hơn một nửa là do đắc tội với anh, cô còn nhớ căn hầm của Nguyễn Chi Vũ, còn nhớ thủ đoạn khốc liệt mà anh dành cho kẻ địch của mình.
Ngay lúc này, cô không dám hỏi...!
Tâm trạng lo lắng của cô bị giọng nói của người đằng sau làm gián đoạn: "Trần Tử Huyên, em đang giấu anh chuyện gì sao?"
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Trần Tử Huyên không quay đầu lại vẫn cảm nhận được cơn lửa giận của anh.
Làm sao bây giờ...!
Không giấu được anh...!
Trong lúc hoảng loạn, cô nhớ ra một vài chuyện, ấp a ấp úng nói: "Hạ, Hạ Vân Lệ cô ta đổ oan cho Tiểu Chu...", giọng cô hơi vấp, cố ý nâng tông giọng, toàn là sự chột dạ.
"Tiểu Chu không làm gì sai, tại sao..."
Trần Tử Huyên hy vọng có thể gây sự vô cớ như lúc trước để cho qua chuyện, nhưng tiếp sau đó cô không còn nói gì được, cánh tay bị Nguyễn Chi Vũ dùng sức kéo đi, cả người ngả vào lồng ngực chắc chắn của anh.
"Trần Tử Huyên...!Anh không thích em thế này." Nguyễn Chi Vũ cúi đầu thấp xuống, ánh mắt nghiêm nghị nhìn thẳng vào mặt cô, khiến cô chột dạ.
Không thích điệu bộ đang nói dối của em.
Cô hiểu ý anh, cả sự phẫn nộ trong ngữ khí của anh.
Cô hơi mím môi, muốn nói gì đó nhưng vẫn e dè...!
Gương mặt lạnh lùng của Nguyễn Chi Vũ không còn sự kiên nhẫn, tay phải anh giữ lấy gáy cô, đôi môi mỏng lạnh lẽo hôn mạnh lên môi cô, vừa mút vừa cắn lên hai cánh môi mềm mại của cô.
Cô không trở tay kịp, nhịp tim đập loạn lên, cơ thể theo bản năng mà đắm chìm theo...!
Cánh môi bị anh cắn sứt ra thoang thoảng mùi máu, hơi đau nhói.
Anh hôn rất mạnh, anh rất tức giận.
Cơ thể hơi mềm nhũn ra, trong lúc mơ màng chìm đắm trong tình ý, Trần Tử Huyên đột nhiên nhớ đến chuyện mang thai, cô vô thức vòng tay phải lên cổ anh, khó khăn lắm mới dùng tay trái đẩy đầu Nguyễn Chi Vũ ra.
...!
Buông thả, thoả thê với dục vọng.
Trước đây thường hay nghe nói con cháu nhà giàu hay đến nơi đèn xanh rượu đỏ, tiêu tiền như nước, đêm đêm đàn ca buông thả thoả mình.
Con cháu nhà giàu khác đàn ca mỗi đêm thế nào Trần Tử Huyên không biết, nhưng Nguyễn Chi Vũ chắc chắn không đến bar club mà thả mình, vậy nên tối qua anh thật sự rất khác thường.
Lúc cô tỉnh dậy, đã là trưa ngày hôm sau.
Người đàn ông bên cạnh đã thức dậy, Trần Tử Huyên xụ mặt, hơi bực mình mà đập vào chiếc gối bên cạnh, xem như trút giận: "Đồ tồi."
"Cô chủ, chào buổi sáng."
Đợi đến khi Trần Tử Huyên tắm rửa xong xuôi, thay đồ bước ra, vừa đúng lúc một cô quản lí gõ cửa, vừa cười vừa đẩy xe thức ăn có cháo hải sâm và vài món điểm tâm vào: "Cô vừa ngủ dậy sao, có cần nghỉ thêm chút nữa không..."
Chào buổi sáng?
Mặt Trần Tử Huyên không có biểu cảm gì, cô nhìn mặt trời rực chói bên ngoài ô cửa sổ.
Chu Tiểu Duy nói đúng thật, làm việc cho tư bản thì phải làm chuyện trái lương tâm, kiếm chút tiền mới khó làm sao.
Nhưng Trần Tử Huyên hơi tò mò sao cô quản lí khách sạn này lại đúng lúc đẩy xe thức ăn vào ngay khi cô vừa ngủ dậy, cô hơi nhướn mày, mắt đảo quanh căn phòng.
Đặc biệt gắn camera để theo dõi mình?
"Nguyễn Chi Vũ đâu?" Giọng cô bất giác lạnh nhạt đi.
Người được sai đến tự xưng là nữ quản lí của Trần Tử Huyên, làm việc nhiều năm nên rất thạo việc quan sát sắc mặt, đặt cháo và điểm tâm lên bàn, nhẹ nhàng giải thích một câu: "Cậu Nguyễn sáng nay đã dặn tôi chuẩn bị điểm tâm cho cô..."
Đây đều là điểm tâm hết, chỉ là cô dậy muộn.
Nữ quản lí mặt nở nụ cười: "Phòng chúng ta không có máy quay gì đâu, xin cô yên tâm."
Trần Tử Huyên nghe cô ta nói xong thì yên ắng đi.
Cô ngồi xuống, dùng muỗng múc từng hớp nhỏ rồi ăn bát cháo một cách vô vị, nữ quản lí chú ý thấy cô có tâm sự, nên quan tâm một câu: "Cô chủ, cháo này không hợp khẩu vị của cô, có cần đổi không?"
"Không cần đâu." Trần Tử Huyên dứt khoát đặt muỗng xuống, tự thì thầm: "Tôi chỉ nghĩ ngợi vài việc..."
Nghĩ rằng có phải do cô quá đa nghi không, cô nên tin Nguyễn Chi Vũ mới đúng.
Có phải nên nói chuyện đã gặp Đường Duật tối qua với anh?
Bình luận nổi bật
Tổng số câu trả lời
Dien Phan
chỉ có gặp nguoi ma gần chap chưa được thay mặt...tg có hoi quá lố k......hinht như tác giả rất thích xem cải lương thì phải
/
Thuhuong Hoang
tại k dứt khoát k nói rõ cho nhau k trải lòng với nhau nên mới vậy.hơi mệt với ac quá
/.