Sau khi ăn sáng xong, Trần Tử Huyên chui về phòng ngủ của mình, cô cầm điện thoại di động, đọc những tin đồn liên quan đến dấu hôn của Lưu Oánh Oánh.
“Tối hôm qua, nhất định Nguyễn Chi Vũ và cô ta chiến đấu rất kịch liệt…” Cô vừa lướt Weibo, vừa phỉ báng với vẻ rất phức tạp.
Ngay cả chính bản thân cô cũng không biết vì sao mình lại để ý đến thế.
Giống như cô đang ghen vậy.
Ghen? Nghĩ đến đây, Trần Tử Huyên bỗng nhiên giật mình.
“Sao mình có thể ghen chứ, Nguyễn Chi Vũ đã sớm nói rõ với mình rồi, đây chỉ là giao dịch mà thôi…”
Ngay lúc cô đang chìm trong mớ suy nghĩ rối rắm.
Điện thoại chợt rung lên, Wechat gửi đến một lời mời kết bạn.
“Ai đây?”
Trần Tử Huyên cau mày, nhìn cái người có tên nick là “Anh trai Lê” vừa mới gửi lời mời kết bạn với cô trên màn hình.
Cái gì mà anh trai Lê, anh trai tình ái, người này đúng là tự luyến.
Mặt Trần Tử Huyên giật giật mấy cái rồi không thèm để ý nữa.
Có lẽ đối phương cảm thấy Trần Tử Huyên sẽ không đồng ý kết bạn, nên lập tức nhắn tin đến: “Tôi là Lê Hướng Bắc.”
“Lê Hướng Bắc, tên nick của anh thật đúng là phong lưu.”
Trần Tử Huyên vừa đồng ý lời mời kết bạn đã lập tức giễu anh ta một câu.
Anh trai Lê: “Dù sao thì tên nick của tôi cũng hay hơn cái tên cục cưng gì đó của cô, Trần Tử Huyên, tên nick của cô không có chút hàm súc ý tứ gì cả.”
Bảo bối vô địch: “Lê Hướng Bắc, anh kết bạn với tôi là vì quá nhàn rỗi, muốn tìm tôi cãi nhau đúng không?”
Trần Tử Huyên cảm thấy tên nick Wechat của mình chẳng có vấn đề gì, đơn giản, dễ nhớ, quan trọng nhất là rất có khí thế.
Nhìn thấy nick của Lê Hướng Bắc, cô đột nhiên nhớ đến trước đó, Lê Hướng Bắc đã nhắc nhở cô, bảo cô đừng tự mình đa tình, Nguyễn Chi Vũ không có khả năng thích cô, cô chỉ là thế thân của Lưu Oánh Oánh mà thôi…
Trần Tử Huyên càng nghĩ càng cảm thấy tinh thần sa sút.
Bảo bối vô địch: “Lê Hướng Bắc, tôi rất bận, không có việc gì thì đừng tìm tôi, có việc lại càng đừng tìm tôi.”
Cô nhanh chóng trả lời một câu, sau đó muốn thoát khỏi Wechat.
Anh trai Lê: “Khoan đã, Trần Tử Huyên, tôi có việc quan trọng muốn tìm cô.”
Trần Tử Huyên chần chờ, không biết cậu chủ nhà họ Lê muốn nói chuyện quan trọng gì.
Anh trai Lê: “Khoảng thời gian gần đây, Chi Vũ tương đối bận rộn, có lẽ không rảnh ở cùng cô, cô cũng biết rồi đó, Lưu Oánh Oánh mới là vợ lớn, cho nên…”
Bảo bối vô địch: “Tôi đã nói là mình biết rồi, sao anh phiền phức vậy, tôi sẽ không thích Nguyễn Chi Vũ, tôi biết mình không có tư cách mơ tưởng đến những thứ đó, cũng sẽ không độc chiếm vị trí này…”
Trần Tử Huyên bị kích động, tức giận mà rống lên, trực tiếp gửi một đoạn ghi âm cho anh ta.
Lê Hướng Bắc nhướng mày, cách màn hình di động, anh ta vẫn có thể cảm giác được cô gái này đang xù lông.
Cả ngày cô đều ở bên cạnh Nguyễn Chi Vũ, cùng nhau chung sống, làm sao có thể không có chút rung động nào… Thật đúng là tạo nghiệt.
Anh trai Lê: “Này, Trần Tử Huyên, cô đừng nóng giận, tôi không nói những chuyện đó, thật ra chuyện là như thế này.
Gần đây Chi Vũ tương đối bận rộn, cho nên không rảnh ở cùng cô, anh ấy bảo tôi dành chút thời gian, đưa cô đi thăm dì út của cô.”
Nhìn tin nhắn Lê Hướng Bắc vừa mới gửi đến, Trần Tử Huyên suy nghĩ một lúc, Nguyễn Chi Vũ bận rộn với cô Lưu của mình, chắc sẽ không để ý đến cô nữa.
Cô đang định soạn tin nhắn đồng ý đi, thì đúng lúc này, bên ngoài có người làm đến gõ cửa.
“Cô chủ, ông chủ bảo cô đến phòng khách của nhà chính, người nhà họ Trần đã đến rồi…”
Trần Tử Huyên ngẩng đầu nhìn về phía cửa, nghe được tin người nhà họ Trần đã đến, động tác trên tay cô bỗng nhiên dừng lại…
Người nhà họ Trần…
Điện thoại lại rung lên, là tin nhắn Lê Hướng Bắc gửi đến cho cô:
“Đúng rồi, Trần Tử Huyên, tối hôm qua Chi Vũ có về nhà họ Nguyễn không?”
Trần Tử Huyên không để ý đến anh ta nữa, chỉnh lại quần áo, đi xuống lầu với vẻ mặt nghiêm túc.
Nhưng bất ngờ thay, lúc Trần Tử Huyên đến nhà chính của nhà họ Nguyễn, lại trùng hợp gặp Nguyễn Chi Vũ vừa trở về.
Không chỉ có Nguyễn Chi Vũ trở về, phía sau anh còn có… người nhà họ Trần.
“Đứng ngây người ở đó làm gì?”
Nguyễn Chi Vũ đi đến bên cạnh cô, tay phải của anh rất tự nhiên ôm eo cô, dẫn theo cô cùng đi vào phòng khách của nhà họ Nguyễn.
Trần Tử Huyên có phần ngơ ngác, nhìn sang Nguyễn Chi Vũ đang đứng bên cạnh mình rồi lại quay đầu nhìn về phía Trần Võ Quyền ở sau lưng, sao bọn họ lại trùng hợp đi cùng nhau…
“Chi Vũ đích thân đến sân bay đón chúng tôi, thật đúng là vinh hạnh.” Đứng ở bên cạnh Trần Võ Quyền là một người phụ nữ xinh đẹp, chính là Trương Tiểu Vi – Mẹ kế của cô.
Sáng sớm Nguyễn Chi Vũ đã đến sân bay đón người nhà họ Trần ư?
Tối hôm qua, không phải anh và Lưu Oánh Oánh ở bên nhau chơi bời à, sáng sớm như thế đã vội vã trở về, nhất định là do ông cụ Nguyễn ra lệnh.
Trong phòng khách rộng lớn sa hoa của nhà họ Nguyễn, chùm đèn treo trên trần nhà cao tám mét chiếu sáng lấp lánh.
Trần Tử Huyên ngồi ở bên cạnh Nguyễn Chi Vũ, đối diện chính là Trần Võ Quyền và Trương Tiểu Vi, ông cụ Nguyễn thì ngồi ở ghế chủ vị.
Mọi người tán gẫu vài câu, còn Trần Tử Huyên thì tỏ vẻ rối rắm, rơi vào im lặng.
“Nếu như hai đứa nó đã đăng ký kết hôn, vậy thì chúng ta chính là thông gia, không cần quá khách sáo.” Ông cụ Nguyễn cất giọng hùng hồn mà uy nghiêm.
“Về chuyện hôn lễ, chờ Trần Tử Huyên sinh đứa nhỏ xong rồi làm sau.”
Mặt Trần Võ Quyền không hề có một chút vui vẻ nào, ông ta im lặng một lúc rồi nói: “Ông Nguyễn à, tôi vẫn luôn kính trọng nhà họ Nguyễn các ông.
Nhưng mà, tôi lại cảm thấy con gái mình không xứng với cậu Nguyễn đây, tôi không đồng ý.”
Thấy cha đang chê trách mình, Trần Tử Huyên cúi đầu chịu đựng.
Trần Võ Quyền tiếp tục lên tiếng: “Hơn nữa tôi nghe nói, giữa con bé và cậu Nguyễn đây không có tình cảm, chỉ là một đêm ngoài ý muốn, sau đó mang thai mà thôi, bọn họ không cần thiết phải kết hôn…”
“Cậu đang lo lắng, Trần Tử Huyên gả vào nhà họ Nguyễn chúng tôi sẽ phải chịu ấm ức, sợ nhà họ Nguyễn chúng tôi sẽ ngược đãi con bé ư!”
Ông cụ Nguyễn có vẻ không được vui, lạnh lùng hỏi ngược lại một câu.
“Ông Nguyễn, chúng tôi không có ý đó, ông tuyệt đối đừng hiểu lầm… Trương Tiểu Vi cười nịnh nọt giải thích.
Mà ngay lúc Trương Tiểu Vi vừa mới nói xong, bên ngoài phòng khách chợt có hai bóng người sải bước đi đến.
“Cha à, sao hôm nay lại đông vui thế này, ai đến chúc tết cha à?”
Nguyễn Ngọc Hoàn nở nụ cười đoan trang, xách theo túi lớn túi nhỏ thuốc bổ đi đến, đi bên cạnh bà ta chính là Triệu Dịch Kiệt.
Trần Võ Quyền ngẩng đầu, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Triệu Dịch Kiệt, vẻ mặt hai người hơi ngạc nhiên, xoắn xuýt và phức tạp.
Triệu Dịch Kiệt đã từng đến nhà họ Trần, lúc đó là lấy thân phận bạn trai của Trương Thiến Thiến, mà bây giờ…
Trần Võ Quyền quay đầu, nhìn về phía ông cụ Nguyễn với ánh mắt phức tạp.
“Con gái tôi đã từng kết hôn, sợ rằng không xứng với cậu Nguyễn đây, hơn nữa chồng cũ của con bé lại là em họ của cậu Nguyễn, chuyện này thật đúng là hoang đường, sẽ chỉ khiến cho người ta chê cười mà thôi.”
Thái độ của Trần Võ Quyền rất kiên trì, giống như không hề muốn kết thông gia với nhà họ Nguyễn.
Ông cụ Nguyễn đen mặt lại, lạnh lùng quát lớn: “Người nào dám cười nhạo nhà họ Nguyễn chúng tôi…”
Phòng khách nhà họ Nguyễn rơi vào yên lặng, những người có mặt không ai dám lên tiếng.
Ngay cả Trần Võ Quyền cũng có chút khó xử, ông ta biết mình không thể đắc tội với ông cụ này.
Trong nháy mắt, bầu không khí chợt trở nên nặng nề kỳ lạ.
Đáy mắt Nguyễn Ngọc Hoàn hiện lên chút cảm xúc không rõ ràng.
Bà ta tìm hiểu được, hôm nay người nhà họ Trần sẽ đến đây, cho nên mới cố ý dẫn theo con trai của mình cùng nhau đến.
Bởi vì bà ta cũng kịch liệt phản đối chuyện Nguyễn Chi Vũ và Trần Tử Huyên kết hôn.
“Dọn cơm.” Nguyễn Chi Vũ đột nhiên ra lệnh cho quản gia ở bên cạnh.
Lời nói của ông bỗng chốc phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này.
Những người còn lại đều ngượng ngùng, không dám nói lung tung, ông cụ Nguyễn đen mặt liếc Nguyễn Chi Vũ một cái rồi chống gậy đi đến bên kia nhà ăn.
Người làm nhà họ Nguyễn lần lượt bưng đồ ăn lên, rõ ràng ông cụ đã sớm chuẩn bị đồ ăn thịnh soạn để chiêu đãi nhà họ Trần.
Vốn dĩ ông cụ cảm thấy hai bên gặp mặt là chuyện vui, nhưng không ngờ nhà họ Trần lại không đồng ý hôn lễ này.
Tất cả mọi người đều ngồi ngay ngắn ăn cơm, bầu không khí có phần nghiêm túc.
Thỉnh thoảng Nguyễn Ngọc Hoàn sẽ tán gẫu mấy câu về tình hình công ty, Trương Tiểu Vi cũng cười nói mấy chuyện vụn vặt nhà họ Trần.
Triệu Dịch Kiệt là phận con cháu, không dám nói gì.
Anh ta lịch sự dùng cơm, nhưng ánh mắt lại thỉnh thoảng dừng trên người Trần Tử Huyên.
Trần Tử Huyên không quá đói, bị ánh mắt nóng rực đó của Triệu Dịch Kiệt nhìn, trong lòng rất khó chịu.
Cô cúi đầu, vẻ mặt có chút lúng túng, nhất là khi người nhà họ Trần cũng ở đây,khiến cô càng mất tự nhiên hơn.
“Tử Huyên, có phải do mang thai nên trong người cảm thấy không thoải mái không?” Trương Tiểu Vi vẫn ra vẻ quan tâm cô giống như trước đây.
Trần Tử Huyên nhìn liếc nhìn bà mẹ kế ở trước mặt, trong mắt chứa đựng tức giận.
Diễn trò! Người phụ nữ này đúng là diễn viên có khác, rất biết diễn trò.
“Cô không thoải mái à?”
Nguyễn Chi Vũ chợt nghĩ đến việc nôn nghén, dùng ánh mắt sâu xa nhìn về phía cô.
“Không, không phải.”
Đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Nguyễn Chi Vũ, trong lòng cô càng lộ ra vẻ bực bội.
Trần Tử Huyên tiện tay cầm lấy một con tôm trên đĩa, nhàm chán bóc vỏ ra, ngẩng đầu rồi đưa đến bên môi Nguyễn Chi Vũ một cách rất tự nhiên: “Anh ăn không?”
Nguyễn Chi Vũ hơi nheo mắt, nhìn con tôm ở trước mặt mình.
“Này, anh…”
Thế nhưng một giây sau, mặt Trần Tử Huyên chợt đỏ đến tận mang tai.
Nguyễn Chi Vũ cúi đầu xuống, hết sức tự nhiên ăn con tôm do Trần Tử Huyên đưa cho, nhưng…
“…Đừng ngậm ngón tay tôi.” Trần Tử Huyên nhỏ giọng phàn nàn.
Ngón tay giữa của cô truyền đến cảm giác ấm áp, nhiều người như vậy, thật đúng là xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
“Ừ” Ngược lại với cô, Nguyễn Chi Vũ lại vô cùng bình tĩnh, khẽ ừ một tiếng giống như những động tác nhỏ mập mờ qua lại giữa hai người đã trở nên quen thuộc.
Sao da mặt của người đàn ông này lại dày như thế!
Trần Tử Huyên tức đến mức mặt đỏ bừng, vội vàng thu tay lại.
Ngước mắt lên nhìn, nhìn thấy ánh mắt soi xét của Trần Võ Quyền và Nguyễn Ngọc Hoàn, trong lòng cô chợt thấy lúng túng, nhẹ giọng nói với ông cụ: “Cháu ăn no rồi, mọi người từ từ dùng bữa.”
Cô nhanh chóng rời khỏi nhà ăn, đi đến vườn hoa phía sau của nhà họ Nguyễn.
Lúc rời đi, Trần Tử Huyên loáng thoáng nghe được giọng nói của ông cụ Nguyễn: “Chuyện của đám trẻ, chúng ta đừng quản nhiều như thế…”
Trần Tử Huyên ngâm tay vào chậu sứ trắng, chà mạnh lên ngón tay, hành động vừa rồi của Nguyễn Chi Vũ thật kỳ lạ.
Một mình cô đi đến đình nghỉ mát trong vườn hoa của nhà họ Nguyễn, nhìn đám hoa cỏ quý giá xung quanh, trong lòng có phần ngổn ngang.
Tối hôm qua, rốt cuộc anh và Lưu Oánh Oánh có… Cô đột nhiên rất để ý đến chuyện này.
Trần Võ Quyền và Triệu Dịch Kiệt đang ở trong phòng khách, Trần Tử Huyên không muốn nhìn thấy bọn họ chút nào.
Cô dứt khoát ngồi trong đình nghỉ mát, lấy điện thoại di động ra đọc một số tin tức giải trí, nhìn xem có thể tìm được hành tung tối qua của Nguyễn Chi Vũ hay không.
“Đang xem gì thế?”
Bỗng nhiên trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói trầm thấp quen thuộc, khiến Trần Tử Huyên giật mình ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Nguyễn Chi Vũ.
Còn Nguyễn Chi Vũ thì đã nhìn thấy rõ, cô đang tìm kiếm tin đồn liên quan đến scandal dấu hôn mới nhất của Lưu Oánh Oánh.
Anh hỏi một câu không rõ ý tứ: “Ghen à?”
Giọng Nguyễn Chi Vũ thật bình thản, giống như chỉ tùy tiện hỏi mà thôi.
Thế nhưng tay phải của anh lại khẽ siết chặt.
“Không phải!”
Chính bản thân Trần Tử Huyên cũng không biết tâm trạng của mình là gì, cô cao giọng phản bác.
“Tôi, tôi chỉ đang nghĩ, tối hôm qua anh ở bên cạnh cô Lưu, sau đó sáng sớm lại phải chạy đến sân bay đón cha tôi, thật sự phiền cho anh quá…”
Nguyễn Chi Vũ từ trên cao nhìn xuống, ánh sắc bén chằm chằm nhìn vào cô.
Thật sự không để ý ư.
Cho dù anh cố ý làm ra dấu hôn, cô cũng không để ý chút nào sao?.