Tổng Tài Cao Lãnh Sủng Vợ Lên Trời

chương 429: 429: anh muốn làm em hạnh phúc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một chuyến bay suôn sẻ, máy bay hạ cánh đúng giờ.

Thế nên nói, Nguyễn Chi Vũ cùng mấy người kia cứ lo lắng thái quá.

Trần Tử Huyên vừa xuống máy bay thì điều đầu tiên là báo bình an về cho gia đình.

Bởi vì ông nội vẫn luôn có suy nghĩ rằng cô mà ra ngoài chắc sẽ cùng người ta gây sự đánh nhau gì đó, cho nên trước khi cô đi đã liên lạc với những người bạn cũ ở nơi này trước, còn nói cái gì mà phép vua thua lệ làng, dặn dò cô không làm này làm kia.

Cô thở dài trịnh trọng nhấn mạnh một lần nữa: “Ông à, con sẽ không đánh nhau với người ta đến mức kéo nhau vào sở cảnh sát đâu..

đúng dịp Nguyễn Chi Vũ cũng đang đi công tác ở Nhật Bản, ông cứ yên tâm.”

“Nó cũng ở bên đó à?” Ông cụ Nguyễn có vẻ không tin tưởng lắm.

Trần Tử Huyên nghe vậy suýt phì cười, cô vừa quay đầu nhìn người đàn ông cao lớn đằng sau vừa đáp: “Vâng ạ.” Chẳng những thế cháu ngài còn ngồi khoang phổ thông sang đây nữa.

Cô vừa thuyết phục ông cụ Nguyễn xong thì ba vị nữ đồng nghiệp đã đi tới gần.

Trần Tử Huyên cũng cuống lên, vội vàng thúc giục Nguyễn Chi Vũ: “Nguyễn Chi Vũ, anh mau rời đi đi.” Nguyễn Chi Vũ nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt vô cùng nghiêm nghị.

“Anh đừng làm em bị người ta ghét chứ, lần này em đại diện cho công ty đi công tác đấy, em nhất định không thế làm hỏng việc được.” Trần Tử Huyên thấy vẻ mặt của anh lập tức vội vàng giải thích, thấy mặt anh vẫn lạnh lùng như trước đành xuống nước dỗ dành anh: “Bây giờ em không thể ở cùng anh được, đợi em làm việc xong sẽ lập tức liên lạc cho anh, nhé?” Cô mở miệng dỗ anh.

Gương mặt lạnh lùng của Nguyễn Chi Vũ dần tan bớt, thêm chút kinh ngạc, nhưng anh cứ cảm thấy kỳ quái, sai sai ở đâu.

Thật ra kỹ thuật dỗ dành người khác của Trần Tử Huyên cũng không có gì đặc biệt, nhưng đối diện lại là Nguyễn Chi Vũ, nên những câu dỗ dành của cô rất hữu dụng.

Nguyễn Chi Vũ nghe theo lời cô mà rời đi, khi mấy người đồng nghiệp tới gần thì vừa lúc anh quay người rời đi, An Ninh và đồng nghiệp mũm mỉm nhìn theo bóng lưng anh dần rời đi, vô cùng tò mò không biết lai lịch thế nào.

“Người đàn ông kia là ai thế?” Phùng Dung Dung đầy hiếu kì dò hỏi.

Trần Tử Huyên mặt không hiện bất cứ điểm kì lạ nào: “Tôi cũng không biết anh ta.” Cũng may sân bay khá ồn ào, Nguyễn Chi Vũ lại ở khác xa rồi nên không nghe được lời cô nói.

Đồng nghiệp mũm mĩm reo lên: “A” rồi hít một ngụm khí: “Người qua đường này có khí chất rất được.” Mặc dù còn chưa nhìn thấy mặt người kia nhưng chỉ cần nhìn bóng dáng thôi cũng đủ thấy khí thế của anh khinh khủng thế nào.

An Ninh vẫn đứng yên lặng nhìn chằm chằm theo bóng dáng Nguyễn Chi Vũ lẫn trong dòng người chen chúc.

Cô ấy cảm thấy người này… rất quen mắt.

“Quan hệ giữa cô với gia đình chồng có tốt không?” Trần Tử Huyên nghe vậy thì sững sờ, đơ đơ đáp một tiếng: “Cũng khá tốt.”

“Không phải nói rằng chồng cô ép cô đi làm sao?” Bé mập đã sớm coi Trần Tử Huyên là một người bạn, nên rất quan tâm hỏi.

Cô ấy thậm chí còn tưởng tượng ra tình tiết cô bị ngược đãi, ghét bỏ,..

như những người phụ nữ bị chồng ngược đãi trên phim.

“Người nhà anh ta có hãm hại, gây tổn thương gì đến cô không?”

Trần Tử Huyên hơi chột dạ đáp: “Chồng tôi cũng rất tốt.”

“Sao có thể chứ, chẳng nhẽ trong nhà có một người mẹ chồng độc ác, châm ngòi ly gián hai vợ chồng cô, hoặc là có một đống các em chồng, cô, dì nhỏ,..

mang ý xấu muốn bắt nạt cô?”

“Mẹ chồng của tôi thì có hơi lạnh lùng, dì nhỏ lại rất an tĩnh.” Đây là những người trong ấn tượng của Trần Tử Huyên, dù nói gì thì nói nhưng cách nhà họ Nguyễn đối xử với cô đã rất tốt.

Bé mập dường như vẫn chưa từ bỏ suy nghĩ của mình, cô ấy muốn tìm ra “chân tướng”.

Cô ấy cảm thấy một người có dung mạo ưu tú như Trần Tử Huyên sau khi kết hôn lại bị ép ra ngoài kiếm tiền nhất định là do lấy phải người không tốt, nhất định là do hoàn cảnh sinh ép buộc.

“Cô xem nhiều tiểu thuyết quá rồi đấy.” Phùng Dung Dung là tổ trưởng đoàn công tác cho chuyến đi lần này, nên tiếng nói của cô ta rất có trọng lượng: “Đừng nhắc đến mấy thứ này nữa, chúng ta không có nhiều thời gian, rất gấp đấy.

Bây giờ đi tới khách sạn đặt trước để thu xếp đồ đạc đã, sau đó trước giờ buổi tối phải có mặt ở khu triển lãm.”

“Vâng.” Đoàn người gọi taxi đi thẳng về khách sạn, lần đi công tác này của các cô vẫn tương đối nhẹ nhàng.

Lần hợp tác phát sóng trực tiếp với IP&G này chỉ tính là một hạng mục nhỏ, Trần Tử Huyên làm người chủ trì cuộc phát sóng, An Ninh chịu trách nhiệm ghi và sửa chữa bản thảo, Bé mập phụ trách trang điểm cùng trang phục cho Trần Tử Huyên, còn Phùng Dung Dung là tổ trưởng nên chịu trách nhiệm giám sát.

“Thiết bị đâu, chẳng lẽ phải dùng điện thoại di động để làm à?” Trần Tử Huyên hỏi một câu đầy nghi hoặc.

Khi đến khách sạn thu xếp hành lý hoàn tất xong thì vừa đúng giờ cơm thế là mấy người rủ nhau lên tầng ba dùng buffet.

“Đương nhiên không có chuyện dùng di động phát trực tiếp, cô nghĩ rằng đây là truyền thông cá nhân à?”

Đối với những “lính nhảy dù” nhảy vào ngang như cô, Phùng Dung Dung luôn không ưa thích gì: “IP&G ở bên này cũng có chi nhánh, thiết bị sẽ do bên đó xử lý.” Vậy cũng bớt công bớt việc cho các cô, đỡ phải cõng mấy cái máy nặng trịch chạy qua chạy lại.

Bé Mập đang điên cuồng cùng đống đồ ăn của mình, nhưng vẫn không quên tranh thủ lúc nuốt đồ ăn, lúng búng nói một câu: “IP&G vẫn luôn đãi ngộ rất tốt với công ty của chúng ta.”

Phùng Dung Dung cũng nghiền ngẫm suy nghĩ: “Nghe nói ông chủ của công ty chúng ta có quan hệ tương đối tốt với phía bên IP&G, nhưng mà rõ ràng công ty của chúng ta mới chỉ bắt đầu hoạt động có mấy năm, trước nay đều không hề nhận được bất kỳ hạng mục hợp tác nào với IP&G mà.”

“Những ông chủ lớn đầu tư vào các công ty nhiều lắm, khả năng đến năm nay mới xây dựng quan hệ.”

Trần Tử Huyên chỉ đứng nghe cũng không nói xen vào câu chuyện của mấy người, cô để ý đến cách ăn hăng hái vui vẻ của Bé Mập, đột nhiên cô nghĩ tới Chu Tiểu Duy, hình như cô vẫn chưa gọi điện báo bình an cho Tiểu Duy.

Cô ấy mới luôn là chị em chí cốt của cô.

Cô đi tới toilet rửa tay rồi bắt đầu gọi điện cho Chu Tiểu Duy.

“Cậu ở cùng với mấy cô ấy thấy thế nào?”

“An Ninh có hơi kỳ lạ.” Ở đầu dây bên kia, Chu Tiểu Duy nghe vậy ‘thì kinh ngạc, đầy khó tin nói: “An Ninh ở công ty vẫn luôn có tiếng là người ôn hoà mà, cậu thấy kì lạ như thế nào?”

“Không có gì đâu.” Thực ra Trần Tử Huyên cũng không rõ nguyên nhân tại sao nhưng trực giác nói cho cô biết người phụ nữ tên An Ninh này rất không đơn giản, cô ta rất thông minh.

“Đúng rồi, Nguyễn Chi Vũ cũng đã ở Nhật rồi, anh ấy đi cùng chuyến bay với mình qua đây.”

Chu Tiểu Duy bật cười: “Thảo nào buổi sáng Bùi Hạo Nhiên đến IP&G tìm anh ta mà không thấy đâu, còn nghe thư ký nói là anh ta đột nhiên có chuyến công tác quan trọng, thì ra là chạy tới cạnh cậu.”

Trần Tử Huyên ngẫm lại cũng không nhịn được cười: “Anh ấy càng ngày càng trở nên ấu trĩ.”

“Chúc hai người công tác thuận lợi.” Chu Tiểu Duy vừa cười nói rồi cúp điện thoại.

Buổi tối, buổi trực tiếp đã được chuẩn bị xong xuôi, mấy người Trần Tử Huyên chạy tới địa điểm diễn ra trước thời gian bắt đầu.

Lúc đầu mọi người ai nấy đều có chút căng thẳng, chủ đề của hội nghị lần này chủ yếu xoay quanh robot và trí tuệ nhân tại, chủ yếu nhắm tới cánh tay robot trong lĩnh vực hàng không cùng với trí tuệ hóa máy móc trong lĩnh vực điện tử công nghiệp.

“Cái này hay thật, có thể mua về nhà được không?” Trần Tử Huyên nhìn từng gian hàng triển lãm công nghệ, máy móc điện tử công nghệ cao, con mắt của cô không khỏi sáng lên, nói thật, Trần Tử Huyên rất thích những thứ máy móc tính vi như thế này.

Nhân viên triển lãm nhìn về phía cô cười và nói: “Đây là cánh tay robot lắp ráp, máy móc có hỗ trợ rất lớn trong công nghiệp, trước mắt chúng tôi vẫn chưa có ý định bán cho cá nhân đơn lẻ.”

“Các cô bán máy móc nhìn giống Transformer thật, nếu như có cơ nhỏ tôi chắc chắn sẽ mua về cho con trai tôi chơi.”

Nhân viên kỹ thuật ở quầy hàng nghe được không nhịn được bật cười: “Thị trường này thật đặc sắc.”

Buổi trực tiếp ghi hình này diễn ra rất tự nhiên, chân thật, có thể còn hơn xa những bán thảo, motip rập khuôn, cứng nhắc trước đó.

Điều này khiến cho khán giả có thể quan sát, đặt mình vào trong đó và sẽ gây hứng thú càng lớn cho họ.

Phùng Dung Dung rất hài lòng với lần phát sóng trực tiếp này.

Trước đây các cô còn lo lắng Trần Tử Huyên không có kinh nghiệm sẽ bối rối, luống cuống không làm nên chuyện, nhưng giờ xem ra đó chỉ là lo thừa.

Hơn nữa, Trần Tử Huyên dường như có hứng thú rất lớn với những sản phẩm công nghệ cao, tinh vi này, khiến cho những người xem cũng có thể cảm nhận được những thứ máy móc lạnh băng, khoa học kỹ thuật cứng nhắc dường như có một mị lực khó tả.

“Giờ mới giờ, nhận tiền kiểu này thật dễ dàng, hy vọng sau này công ty có nhiều hạng mục như thế này nữa.” Bé Mập vui vẻ vỗ vai Trần Tử Huyên, mặt cười đến nỗi không thấy tổ quốc đâu: “Cô rất phù hợp làm ở đây nha, có thể tiết kiệm quỹ đen.”

Trần Tử Huyên mỉm cười với cô ấy.

“Nhật Bản rất nối tiếng với suối nước nóng đấy.”

“Mua sản phẩm dưỡng da, ngâm mình trong suối nước nóng! Phải hưởng thụ mới được!” Mấy người thảo luận cùng nhau đi mua sắm, chơi bời.

“Tôi không đi đâu, tôi muốn đi mấy quán ăn khuya.”

“Trần Tử Huyên, lúc ăn buffet vẫn chưa no à?”

“Tôi không thích suối nước nóng lắm.”

Ánh mắt Bé Mập nhìn cô đầy mờ ám nói: “Thôi được, cô ấy đúng là đã kết hôn rồi, người có đôi có cặp không thích mấy thứ này đâu.” Trần Tử Huyên vẫy vẫy tay nhìn bọn họ rời đi.

Thật ra cô cảm thấy đi chung với mấy người đồng nghiệp này cũng rất được, nhưng tiếc là giờ cô phải trở về tiếp vị đại gia Nguyễn Chi Vũ kia.

Dường như Nguyễn Chi Vũ nằm rất rõ lịch trình của cô, lúc cô đi ra đã thấy thân hình cao lớn của anh đứng thẳng tắp, hai tay đút trong túi quần đứng ở cửa khách sạn đợi cô.

Đôi mắt tĩnh mịch của anh nhìn thẳng về phía cô.

“Hết bận rồi chứ?” Anh tiến gần về phía cô, giọng nói trầm khàn như vang ngay bên tai cô vậy.

Trần Tử Huyên ngẩng đầu nhìn anh, mỉm cười xinh đẹp nói: “Em đã làm rất tốt.” Cô không kiêng nể gì mà tán dương chính mình.

Nguyễn Chi Vũ nhìn cô, lại một nụ cười nở rộ.

Hai người vai kề vai, nắm tay đi dạo.

Hai người đi về hướng một con phố phồn hoa, giăng đầy lồng đèn sáng trưng, là chợ đêm Nhật Bản, nơi đây vô cùng náo nhiệt, tiếng cười, tiếng nói cùng hương vị đồ ăn thơm lừng phả vào không khí.

“Chúng ta có cần mua cái gì đó về làm quà không.

Anh nói xem ông nội có thích các loại trà của Nhật Bản không nhỉ, à, lúc nãy trong triển lãm em còn thấy chiếc cánh tay robot còn có trí tuệ nhân tạo, định mua về nhà chơi… còn mua cho Lê Hướng Bắc mấy bộ “phim nổi tiếng” của Nhật Bản nữa, ha ha ha.” Tâm trạng Trần Tử Huyên rất vui vẻ, một tay kéo anh đi dạo lại vừa nói về những điều vụn vặt trong cuộc sống.

Nguyễn Chi Vũ dõi theo cô, lắng nghe những câu chuyện vụn vặt cô kể, sâu trong con mắt hiện lên sự vui vẻ.

“Mấy người đồng nghiệp của em đều đi tắm suối nước nóng hết rồi, em cảm thấy đi ngâm mình ở đó chắc hẳn rất vui, lần sau em nhất định phải rủ Tiểu Duy đi chung mới được.”

“Đi tắm suối nước nóng, hình như đi hai người sẽ thích hợp hơn.” Bỗng nhiên Nguyễn Chi Vũ phát ngôn một câu.

“Tại sao?”

Nguyễn Chi Vũ nghiêng đầu nhìn cô, lại nghĩ đến gì đó, bỗng nhiên cười nói: “Lê Hướng Bắc nói em không hiểu thú vui trong tình ái.” Anh từng đọc một cuốn sách, hai vợ chồng cãi nhau, đi một chuyến tới suối nước nóng, khi về đã thấy hòa giải rồi.

Trần Tử Huyên thừa nhận cô không hiểu mấy thứ đó, thứ kia có thể ăn đỡ đói, uống đỡ khát sao, toàn là chủ nghĩa hư vô.

Còn cô là người vô cùng thực tế, cũng có thể nói là thực dụng, khi tới một hoàn cảnh mới, nói cái gì đến tình thú hay không tình thú, điều đầu tiên quan tâm tới phải là thưởng thức ẩm thực và văn hóa nơi đây mới đúng chứ.

“Những đồ thủ công này thật tinh xảo, không hổ là bậc thầy thợ thủ công.”

Nguyễn Chi Vũ bị bắt chạy theo Trần Tử Huyên khắp nơi, Trần Tử Huyên vừa dừng chân ở một gian hàng thủ công mỹ nghệ, những món đồ thủ công nho nhỏ rất tỉnh xảo.

Hai mắt cô nhìn gian hàng sáng rực lên, nhưng cuối cùng cũng không mua gì mà chỉ đứng ngắm nhìn.

“Em thích gì?” Nguyễn Chi Vũ bỗng nhiên thấp giọng hỏi cô.

“Chỉ ngắm một chút thôi, không cần mua, mang về phiền toái lắm.” Trần Tử Huyên ngẩng đầu lên nhìn anh, hai má đỏ hồng lên vì hưng phấn: “Em cũng không thiếu thứ gì.”

Ánh mắt Nguyễn Chi Vũ nhìn cô dần trở nên sâu thẳm hơn, chậm chạp nói: “Anh không biết em thích cái gì, anh chỉ muốn làm cho em hạnh phúc.” Thanh âm của anh rất thấp, rất nhẹ.

Chỉ một câu đơn giản, tự nhiên nhưng lại khiến trái tim Trần Tử Huyên rung lên.

Từ hình ảnh của cô trên tấm cửa kính cũng có thể nhận thấy đôi má cô đỏ ửng lên.

Cô nghĩ, Nguyễn Chi Vũ cùng những người đàn ông khác không giống nhau, người bình thường, khi theo đuổi một người con gái, khi mới bắt đầu rất ngọt ngào, hứa hẹn đủ điều, nói những câu tình cảm sến súa.

Nhưng Nguyễn Chi Vũ lại là người sau khi kết hôn mới chậm rãi chứng minh cho người ta biết, anh yêu cô nhiều thế nào.

“Chị gái xinh đẹp ơi, chị có muốn mua một bé mèo chiêu tài không ạ?” Một thân hình nhỏ nhắn chạy tới trước mặt hai người, là một cậu bé người Nhật khoảng - tuổi, tướng mạo sạch sẽ, thanh tú, đang mặc một bộ đồng phục trường tiểu học, khuôn mặt cười hồn nhiên, rất vui vẻ mà chào hỏi.

Trong tay cậu bưng một con mèo chiêu tài từ cửa hàng thủ công gần đó, xem ra cậu nhóc này là con trai của nhà bán mèo chiêu tài thủ công vừa nãy.

Cậu bé nói một câu tiếng Nhật lưu loát, Trần Tử Huyên nghe không hiểu, nhưng thấy cậu cười lấy lòng, tay còn nâng lên mấy con mèo chiêu tài thì cũng đoán được cậu bé đang chào hàng đây mà.

Nước Nhật là quốc gia rất ưa chuộng những món đồ nhỏ nhỏ dễ thương, những món đồ thủ công về loài mèo cũng nhiều nhất.

Nguyễn Chi Vũ cũng nhìn ra cô không định từ chối nên dứt khoát lấy từ trong ví ra một tờ tiền mệnh giá lớn đưa cho cậu bé, nhưng cậu bé lại không để ý đến anh mà chăm chú nhìn Trần Tử Huyên, chờ cô đáp lời, thấy Nguyễn Chi Vũ bị cậu bé phớt lờ, cô cười ra tiếng: “Người ta có phải muốn bán cho anh đâu, cậu bé muốn bán cho em mà, đừng có tranh của em chứ.”

Nói xong cô lấy một tờ tiền yên ra, đưa tới trước mặt cậu bé nói: “Mười nghìn yên đủ chứ?” Cậu bé nhận tiền xong, gật gật đầu rồi đem cả giỏ mèo chiêu tài đưa cho cô.

Cậu bé lại cười rồi nói một câu: “Mèo chiêu tài, phải cẩn thận người phụ nữ bên cạnh.” Giọng trẻ con nói tiếng Nhật nghe rất êm, nhưng Trần Tử Huyên cũng không hiểu nên chỉ mỉm cười.

Nguyễn Chi Vũ lại hơi nhíu lông mày, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn cậu bé lễ phép cúi người với họ rồi quay người chạy về phía xa, lẫn lộn trong dòng người đông đúc, chỉ có thể mơ hồ nhận ra một thân hình bé nhỏ tiến vào một con hẻm nhỏ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio