Tổng Tài Cao Lãnh Sủng Vợ Lên Trời

chương 451: 451: cô và đường duật là hai đứa trẻ vô tư

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đường Duật và cậu cả nhà họ Lê đều nằm viện thêm hai ngày để bác sĩ theo dõi.

Bác sĩ đã nói, nếu tất cả chỉ tiêu cơ thể của họ đều khôi phục lại như tình trạng bình thường, hai người có thể ra viện.

“Bác sĩ! Sau này, vết thương có để lại hậu quả gì không?” Người nhà họ Lê vẫn rất lo lắng: “Bây giờ, con trai tôi vẫn không thể nhớ nổi những chuyện đã xảy ra trong thời gian trước, điều này có ảnh hưởng gì đến bộ não không?”

Bác sĩ tươi cười, bảo họ cứ yên tâm: “Mỗi tuần, hãy để cậu ta đến tái khám định kỳ một lần.

Máy CT cho thấy tất cả đều bình thường, mọi người yên tâm đi! Trong tình trạng mất trí nhớ tạm thời, sau khi tiếp xúc một vài sự việc, người bệnh sẽ nhanh chóng nhớ lại thôi.” Nhưng vị bác sĩ suy nghĩ thêm một chút rồi nói tiếp: “Tình huống của một bệnh nhân khác có thể hơi phức tạp hơn một chút!” Ngón tay bác sĩ đang chỉ về phía Đường Duật.

“Trên người cậu ta toàn là những vết thương ngoài da.

Tối hôm đó, tim của cậu ta cũng suy kiệt một cách nhanh chóng, nhưng sau ba giờ, tim lại dần dần khôi phục như tình trạng bình thường.

Chuyện này… Từ trước đến nay, chúng tôi chưa bao giờ gặp tình huống như vậy.” Các bác sĩ đều cảm thấy bệnh tình của Đường Duật vô cùng kỳ quái: “Nhưng mọi người cũng không cần lo lắng nhiều, cả hai người đều có thể ra viện ngay trong hôm nay.” Nhắc tới Đường Duật, sắc mặt cậu cả nhà họ Lê lập tức trở nên tối tăm, anh ta rợn mắt nhìn thằng em trai Lê Hướng Bắc của mình: “Em lập tức xin lỗi Đường Duật cho anh.”

“Em dám đánh đập người ta thành như vậy, định trở thành du côn trong thành phố này à?” Cậu cả nhà họ Lê đã thay đồng phục bệnh nhân, sắc mặt tốt hơn trước rất nhiều, tức giận dạy dỗ em trai mình.

Lê Hướng Bắc lập tức bác bỏ: “Bọn em thật sự không đánh anh ta!” Lúc trước, ông Lê cũng đã nghe nói đến chuyện con trai thứ tư của mình và mấy người Nguyễn Chi Vũ kéo Đường Duật vào bệnh viện, ông ta nhíu mày nói: “Mặc kệ chuyện gì đã xảy ra, lúc trước mấy đứa cũng từng quen biết, hôm nay cậu ta muốn ra viện rồi, con cứ qua đó thăm hỏi một chút.” Ông ta cũng cảm thấy trong chuyện này, có lẽ con trai mình có lỗi với Đường Duật.

Lê Hướng Bắc rất không tình nguyện, nhưng cũng đành phải lên lầu, vào phòng bệnh của Đường Duật và hỏi thăm sức khỏe anh ta.

Nhưng anh ta không ngờ là mình sẽ gặp phải Trần Tử Huyên ở ngoài cửa phòng bệnh của Đường Duật.

Hôm nay Đường Duật ra viện, tất nhiên Trần Tử Huyên cần phải đến.

Trần Tử Huyên liếc Lê Hướng Bắc, thái độ của cô không vui mừng, cũng không lạnh nhạt mà chỉ nói một câu: “Bác sĩ chính vẫn đang kiểm tra lần cuối cho Đường Duật, chúng ta phải đợi thêm lát nữa mới được vào phòng.”

Thấy thái độ của cô, trong lòng Lê Hướng Bắc cũng cảm thấy rất khó chịu: “Các người thật sự đều cảm thấy tôi và mấy người Chi Vũ đều đang nói dối sao?” Trong lòng đầy oan ức, anh ta vừa kìm nén vừa gầm lên với cô: “Mặc dù camera quỷ quái cho thấy chỉ có mấy người chúng tôi đi vào nhà trọ của Đường Duật, ngoài ra không có ai khác xuất hiện, nhưng chúng tôi cũng đâu có gì cần nói dối.

Dù cô không tin tôi, cô cũng nên tin tưởng Chi Vũ chứ? Cô cũng biết tính cách Chi Vũ mà.

Chi Vũ khinh thường việc nói dối, chắc chắn cậu ta sẽ không lừa ai cả.”

Mấy người bọn họ đều như người câm uống phải hoàng liên, trong miệng rất đắng nhưng không thể mở miệng nói ra: “Hôm qua, cô cũng đến đây thăm Đường Duật đúng không? Cô cũng chưa hỏi anh ta à? Anh ta có nói là chúng tôi làm anh ta bị thương không?” Thậm chí Lê Hướng Bắc còn nghi ngờ là… Có thể là Đường Duật đã thiết kế chuyện này, cố tình hãm hại bọn họ, để bọn họ phải gánh tội thay.

“Cậu ấy cũng không nói là các anh đã làm vậy.” Thái độ của Trần Tử Huyên khá bình tĩnh, cô tiếp tục bổ sung một câu: “Cậu ấy nói là cậu ấy cũng không biết người kia là ai.”

Lần này, Lê Hướng Bắc thật sự nổi giận: “Con mẹ nó! Tại sao anh ta lại không biết chứ?”

Lê Hướng Bắc còn đang chờ Đường Duật đột nhiên trở nên tốt bụng, sau đó giải oan cho bọn họ.

Bây giờ Đường Duật lại nói là mình cũng không biết, như vậy là ý gì?

Cửa phòng bệnh của Đường Duật được mở ra, các báo sĩ từ bên trong đi ra.

Trần Tử Huyên liên tục hỏi thăm bác sĩ tất cả mọi việc liên quan đến tình trạng vết thương trên người Đường Duật.

Một vị bác sĩ trung niên dẫn đầu các bác sĩ, sắc mặt ông ta hơi phức tạp, lắc đầu và nói một cách không rõ ràng, bọn họ cũng không biết rõ lắm tình trạng này là thế nào.

Còn Lê Hướng Bắc không hề quan tâm đến những chuyện này, anh ta rất tức giận, lập tức xông vào phòng bệnh, đi tìm Đường Duật tính sổ: “Đường Duật! Phòng trọ của anh bị ai lục tung, đồ vật lộn xôn ngổn ngang khắp nơi, anh thì ngã trên sàn nhà, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra hả? Khi tôi và mấy người Chi Vũ xông vào phòng, anh đã ngất xỉu không còn biết gì.

Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Anh nói cho rõ ràng đi!” Trong phòng bệnh mà Lê Hướng Bắc gào to như vậy, Trần Tử Huyên cũng lập tức chạy vào: “Lê Hướng Bắc! Anh yên lặng một chút được không!” Cô ngăn cản trước giường bệnh như đang bảo vệ đồ của mình.

Lê Hướng Bắc vô cùng tức tối: “Cô cứ che chở anh ta như vậy à?”

“Trong phòng bệnh mà anh hết ồn ào lại la lối, phiền anh ra ngoài đi!” Trần Tử Huyên cũng không hề có một chút khách khí với anh ta.

“Ha ha, Trần Tử Huyên! Cô muốn bảo vệ Đường Duật như một vị thần hả? Tôi xin cô đấy! Trước hết, cô nghĩ lại xem mình có thân phận gì, cô là con dâu nhà nào? Hơn nữa, từ trước đến nay, Đường Duật đều không đơn giản như trong trí tưởng tượng của cô đâu.

Chúng tôi biết rõ con người của anh ta hơn cô đấy!” Lê Hướng Bắc trực tiếp cãi nhau ồn ào với cô trong phòng bệnh: “Bây giờ, tôi có lý do nghi ngờ anh ta đã cố ý, cô chưa bao giờ nhìn thấy Đường Duật sử dụng những thủ đoạn độc ác thôi.”

Trần Tử Huyên tức giận thở hổn hển: “Vậy anh cả của anh cũng nói là không nhớ gì, có phải anh cả của anh cũng có âm mưu gì không?”

Lê Hướng Bắc đỏ mặt tía tai cãi lại cô: “Có lẽ Đường Duật và anh cả đều là người bị hại.”

“Anh ra ngoài đi! Nơi này không chào đón anh.” Sắc mặt Trần Tử Huyên vẫn không tốt hơn, đây cũng không phải là lần đầu hai người họ cãi nhau.

Lần này, cô thật sự vô cùng tức giận, đẩy anh ta ra ngoài.

Bà Lê cũng biết là tính tình con trai mình rất nóng nảy nên bà ta cũng đi theo Lê Hướng Bắc, thấy Lê Hướng Bắc và Trần Tử Huyên đang cãi nhau, bà ta vội vàng bước nhanh hơn, khĐông Uyển hai người: “Nơi này là bệnh viện.

Trong phòng bệnh, hai đứa đều nên nhỏ giọng một chút đi.”

“Bố và anh trai con bảo con đi xin lỗi Đường Duật mà? Con đang làm gì vậy? Chuyện gì đã xảy ra? Sao hai đứa lại cãi nhau ở đây?” Đầu tiên, bà Lê dạy dỗ con trai mình một câu, sau đó đặt câu hỏi liên tiếp.

Khuôn mặt Lê Hướng Bắc lập tức trở nên tối tăm.

Anh ta đã ba mươi mấy tuổi rồi mà còn cư xử rất ngây thơ, cứ bám ở cửa phòng bệnh, không chịu đi vào trong: “Trần Tử Huyên nói nơi này không chào đón con!”

“Đi vào! Xin lỗi Đường Duật!” Nhưng bà Lê rất có uy, Lê Hướng Bắc lập tức ngừng lấy cớ, không dám không nghe tời.

Trần Tử Huyên thấy bà Lê đích thân đến thăm hỏi sức khỏe Đường Duật, cũng không dám cãi cọ ồn ào với Lê Hướng Bắc nữa, hai người đều là thế hệ con cháu, đều ngoan ngoãn cúi đầu.

Lê Hướng Bắc cũng không còn cách nào, nhìn về phía giường bệnh, nói một câu với Đường Duật: “Xin lỗi vì hôm trước đã ép buộc anh đến bệnh viện để đối chất với anh tôi.

Mong anh thông cảm cho tôi!”

Đường Duật ngồi im trên giường bệnh, cũng không thèm cho Lê Hướng Bắc một ánh nhìn.

Lê Hướng Bắc vô cùng buồn bực.

Từ đầu đến cuối, Lê Hướng Bắc không có cách nào trao đổi với loại người như Đường Duật, anh ta rất ghét loại người có thái độ không thèm để ý đến người khác như Đường Duật.

“Tôi không nhớ nổi.” Sau một lúc lâu, Đường Duật đột nhiên mở miệng.

Bất thình lình nghe một câu như vậy, bà Lê tiến lên một bước và hỏi anh ta bằng giọng điệu ôn hòa: “Đường Duật! Cháu muốn nói là cháu không nhớ nổi, hôm đó ai đánh cháu bị thương như vậy sao?”

Đường Duật ngẩng đầu nhìn bà Lê, sau đó anh ta lại cúi đầu, chăm chú nhìn vào năm ngón tay của mình, móng tay cũng bị đứt tạo thành vết thương.

Đôi mắt xanh sâu thẳm của anh ta cứ nhìn chòng chọc vào vết thương trên năm ngón tay của mình, hình như anh ta đang nghĩ đến điều gì đó.

Lần đầu tiên, bà Lê nhìn Đường Duật ở khoảng cách gần như vậy, bà ta thật sự ngạc nhiên vì khuôn mặt của anh ta.

Chàng trai này thật sự quá đẹp trai.

Làn da Đường Duật rất trắng trẻo bởi vì anh ta không thích đi ra ngoài.

Từng đường nét trên mặt anh ta đều rất sắc sảo, mi mắt đẹp như trong tranh vẽ, nhưng cũng không có một chút nữ tính.

Đôi mắt xanh của anh ta vừa trong trẻo như đá quý, vừa sâu thẳm vừa tinh khiết.

“Thằng Tư nhà bác quá nóng nảy, làm việc không có chừng mực.

Bác thực sự xin lỗi cháu!” Bà Lê lấy lại tinh thần, lập tức mở miệng xin lỗi Đường Duật, thừa nhận là con trai mình không hiểu chuyện, mong mọi người bỏ qua cho hành động của anh ta.

Nhưng Đường Duật vẫn ngồi im như cũ, không hề để ý đến mọi người xung quanh.

Anh ta ngồi ở mép giường bệnh, vẫn nhìn chằm chằm vào bàn tay trắng nõn, thon dài của mình.

Thỉnh thoảng anh ta lại co duỗi năm ngón tay bị thương và móng tay đã đứt gãy, anh ta cũng không trả lời bà Lê.

Trần Tử Huyên lập tức nở một nụ cười lúng túng: “Bác Lê! Vừa rồi Đường Duật đã nhìn bác.

Ý cậu ấy là bác không cần lo lắng, cậu ấy không sao, cũng không trách Lê Hướng Bắc vì những chuyện ngu ngốc kia.”

Bà Lê hơi ngạc nhiên.

Hình như bà ta không ngờ chỉ thông qua một ánh mắt, Trần Tử Huyên lại có thể biết Đường Duật muốn nói gì.

Từ nhỏ đến lớn, bọn họ trưởng thành bên cạnh nhau, dường như hai người có thần giao cách cảm vậy.

Mặc dù bà ta cũng từng nghe nhiều người nói, nhiều năm về trước, ông Cố cố ý hứa gả đứa cháu ngoại gái mà ông yêu quý nhất cho đứa con trai ngốc của nhà họ Đường.

Ông Cố rất có mắt nhìn người, chắc chắn Đường Duật là một hạt giống tốt, hai đứa bé vô tư, cũng vô cùng xứng đôi vừa lứa.

“Anh và anh cả của tôi đều quên mất, không biết lúc trước đã xảy ra chuyện gì.” Lê Hướng Bắc rất bực mình, tức giận đến sắp ói ra máu, anh ta nhìn Đường Duật và nói một cách ngập ngừng: ‘Vậy… Nếu anh có nhớ lại được chuyện gì, phiền anh nói cho chúng tôi biết.” Lê Hướng Bắc cũng không biết phải làm thế nào để trao đổi với Đường Duật, anh ta nên xin lỗi, anh ta cũng xin lỗi rồi, bây giờ mặc kệ lễ phép lịch sự gì đó, anh ta lập tức xoay người rời đi.

Bà Lê chỉ có thể nở một nụ cười lúng túng, lại xin lỗi một lần nữa vì con trai mình không lễ phép.

Đúng lúc này, Mạc Cao cũng vừa đến phòng bệnh, ông ta đã làm xong thủ tục ra viện ở lầu dưới, đến đây để đón Đường Duật rời đi.

Tất nhiên, Trần Tử Huyên ngồi cùng xe với họ, ba người ngồi vào trong xe, Mạc Cao ngồi ở vị trí tài xế, Trần Tử Huyên và Đường Duật sóng vai ngồi ở ghế sau.

Trong xe chỉ còn ba người họ.

Thông qua gương chiếu hậu, Mạc Cao quan sát Đường Duật vài lần.

Bây giờ, sắc mặt Đường Duật cũng không tệ lắm, không còn tái nhợt như người bệnh giống như trước.

Vết thương ngoài da trên người anh ta chỉ là chuyện nhỏ, không đáng lo.

Còn chuyện tối hôm đó, bệnh tình của anh ta đột ngột chuyển nặng giống như là một loại bệnh cấp tính, bệnh tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, bác sĩ cũng không biết rõ đó là bệnh gì.

Thật ra Mạc Cao cũng có nghi ngờ như Lê Hướng Bắc.

Có khi nào Đường Duật cảm thấy mấy người kia xông vào phòng trọ của anh ta là xúc phạm anh ta, cho nên anh ta lập tức có kế hoạch ngược lại, cố ý để mấy người kia phải chịu tội thay.

Dù sao Mạc Cao cũng biết Đường Duật là một người không biết gì về tình cảm, chỉ cần đạt được mục đích, anh ta có thể sử dụng bất cứ thủ đoạn nào.

Đường Duật ngồi ngay ngắn trong xe, vẻ mặt anh ta cũng không có gì khác thường.

Khuôn mặt đẹp trai của anh ta vẫn lạnh lùng như thường, đôi mắt vừa sâu vừa lạnh nhạt.

Anh ta chỉ cúi đầu, vẫn chăm chú quan sát hai tay mình, nhìn chằm chằm vào vết thương trên ngón tay.

Hình như có một số đoạn ký ức rất mơ hồ đang dần dần lóe lên trong đầu anh ta, loại nhớ lại này tràn đầy cảm giác đau đớn.

"Tiểu Trụ Tử! Cậu thật sự không nhớ nổi bất cứ thứ gì sao?" Hai mắt Trần Tử Huyên sáng rực, cô vừa quan sát vừa hỏi anh ta một cách trực tiếp.

Đường Duật quay đầu nhìn cô.

Sau đó, Đường Duật cúi đầu, khẽ gọi tên cúng cơm của cô: “Bảo Bảo…” Anh ta như vậy chứng tỏ anh ta đang không biết phải làm sao, anh ta thật sự không biết, không nhớ ra.

Trần Tử Huyên nhìn thẳng vào đôi mắt xanh của anh ta, cố ý nhấn mạnh một lần nữa: “Vậy nếu cậu nhớ ra, cậu phải nói cho tớ biết đấy, được không?”

“Được!” Đường Duật ngoan ngoãn gật đầu giống như một cậu học sinh ngoan.

Mạc Cao vẫn chăm chú lái xe, vẻ mặt không thay đổi.

Thông qua kính chiếu hậu, ông quan sát hai người đang ngồi ở ghế sau, trong lòng lại vô cùng phức tạp.

Qua nhiều năm như vậy, hai người này vẫn giống hệt như lúc trước, một cô gái hung dữ tra hỏi, một chàng trai ngoan ngoãn trả lời Nhưng chỉ khi ở trước mặt Trần Tử Huyên, Đường Duật mới là một con người ngoan ngoãn, vô hại như vậy.

Ai đã đánh anh ta bị thương như thế chứ? Mạc Cao nhíu mày, ông ta thật sự rất nghi ngờ, Đường Duật thật sự không nhớ nổi sao?

Điện thoại di động của Trần Tử Huyên đột nhiên reo lên: “Trần Tử Huyên! Bây giờ không phải cô đang trên đường đến nhà trọ của Đường Duật đấy chứ? Cô là một người phụ nữ đã kết hôn, lại tùy tiện đến nhà trọ của một người đàn ông độc thân.

Chậc chậc…”

Là Lê Hướng Bắc gọi tới, anh ta còn cố ý nói rất to.

Bên trong xe rất yên tĩnh, Mạc Cao cũng nghe được rõ ràng.

Cả về tình và về lý, Lê Hướng Bắc đều phải giúp đỡ Nguyễn Chi Vũ.

Anh ta đúng là đang cố ý quấy rối đấy, vậy thì sao? Đường Duật làm hại anh ta phải nhận tội thay cho người khác.

Dù thế nào Lê Hướng Bắc cũng không tin là Đường Duật không nhớ gì.

Anh ta đúng là đang giở tính nhỏ mọn, cố ý gọi điện thoại cho Trần Tử Huyên, cố ý làm bọn họ chán ghét.

Sắc mặt Mạc Cao lập tức trở nên rất khó coi, ông ta gầm lên một cách giận dữ: “Cậu cứ yên tâm đi! Bây giờ chúng tôi đang lái xe đến nhà họ Nguyễn!”

Trong lòng Trần Tử Huyên đã âm thầm mắng chửi Lê Hướng Bắc một ngàn lần.

Đột nhiên cô cũng có cảm giác cẩn thận, cắt đứt cuộc gọi rồi nhìn về phía Đường Duật, cô cũng không muốn giữa mình và Đường Duật có điều gì ngăn cách.

Mặc dù Đường Duật vẫn đang nhìn chằm chằm vào năm ngón tay bị thương của mình, cũng không ngẩng đầu, nhưng anh ta nói với cô: “Bảo Bảo! Tôi sẽ tự chăm sóc cho bản thân mình!”

Xe dừng ở cửa nhà họ Nguyễn, Trần Tử Huyên xuống xe.

Hình như Mạc Cao rất tức giận, lập tức khởi động xe.

Trần Tử Huyên đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng chiếc xe đang nhanh chóng rời đi.

Không biết tại sao, cô đột nhiên cảm thấy mình rất có lỗi với Mạc Cao, có lỗi với Đường Duật, giống như cô đã phản bội họ.

Khi con người trưởng thành, dù cố gắng duy trì quan hệ, nhưng lòng người vẫn sẽ đổi thay ư?.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio