“Cô và tên con riêng của nhà họ Nguyễn có quan hệ gì?”
Cô ba nhìn cô, nghiêm giọng chất vấn cô.
Trần Tử Huyên bị hỏi liền ngây người ra.
Cô ba thấy cô không nói nữa, cho rằng cô đang chột dạ, giọng bà ta càng thêm tự tin: “Cô còn muốn giấu à, tôi sớm đã biết chuyện giữa hai người rồi.”
“Chuyện gì, tôi và Đường Duật?” Trần Tử Huyên nhìn khuôn mặt đầy khiêu khích của bà ta, nhất thời tức giận.
“Còn ai nhà họ Đường nữa, chính là người đã uỷ thác luật sư giúp cô thành lập quỹ, cậu ta đã đem hết tài sản dưới danh nghĩa của mình chuyển sang cho cô rồi, nếu cô không làm việc gì thì cậu ta sẽ cho cô nhiều tiền vậy sao!”
Cô ba tức tối nói, nói trực tiếp đơn giản chính là giận rồi, nhiều tài sản như thế, tại sao việc tốt như vậy lại xảy ra trên người cô, giọng nói ghen ghét dần trở nên bén nhọn hơn.
Trần Tử Huyên đại khái hiểu được rồi, chính là vụ lần trước Đường Duật uỷ thác luật sư xử lý tài sản cho cô.
“Trên đời này làm gì có bức tường nào chặn được gió.
Đặc biệt là xã hội thượng lưu, nhiều mối quan hệ được coi là bí mật cũng rất dễ bị người khác biết.”
Trần Tử Huyên trầm mặt, nói: “Liên quan gì tới cô?”
Cô ba tức giận nhìn cô.
Khi bà ta nghe ngóng được tin tức này, bà ta không dám tin, nhưng cũng vừa tức vừa hận, ghen tị chết rồi, khi không mà nhận được một khối tài sản lớn như vậy.
Trong phòng khách, ông cụ Nguyễn, Giang Hoa Nhân, Nguyễn Chi Nghiên đều có mặt.
Vốn dĩ mọi người nên ngồi trên bàn ăn, ăn sáng, nhưng sáng sớm, cô ba đã ầm ĩ nói cho mọi người nghe, biết chuyện, mỗi người họ đều có một suy nghĩ khác nhau.
Ông cụ Nguyễn cau mày nhìn Trần Tử Huyên.
Chuyện riêng của người trẻ tuổi, ông cụ không thường can thiệp, Trần Tử Huyên có nhận tài sản của Đường Duật hay không là quyết định cá nhân của cô, nhưng số tiền này quá lớn rồi, dù là ông cụ Nguyễn thì trong lòng cũng không thoải mái.
Cháu dâu nhà họ Nguyễn nhận số tài sản lớn của người đàn ông khác cho, chuyện này hơi không hợp lý.
Nhưng, cho dù là người lớn thì cũng không có quyền kêu Trần Tử Huyên từ chối nhận số tài sản này.
“Ba, con biết con đi điều tra chuyện riêng của nó là con không đúng.” Cô ba đột nhiên hạ thấp giọng điệu, bộ dạng chính nghĩa lẫm liệt nhìn về phía ông cụ: “Nhưng mà, chuyện lớn như vậy, tốt xấu gì nó cũng phải nói với chúng ta một tiếng chứ, yên lặng làm như thế, không biết trong lòng đang tính toán gì nữa.
Con cũng là nghĩ cho nó và nhà chúng ta thôi!”
Trần Tử Huyên đang tính phản bác, cô ba lại thêm một câu châm dầu vào lửa: “…Người ngoài sẽ cho rằng Chi Vũ nhà mình nuôi không nổi vợ mình.” Lại dám nói Nguyễn Chi Vũ nuôi không nổi vợ mình.
Trần Tử Huyên nhìn vài người trước mặt, đột nhiên cảm thấy rất mắc cười.
Ông cụ Nguyễn đang trầm mặt suy nghĩ gì đó, gương mặt làm mưa làm gió của cô ba rất đắc ý, còn có Giang Hoa Nhân đang giữ vẻ đoan trang an tĩnh nhưng lại cụp mắt vui mừng nữa.
Cuối cùng Trần Tử Huyên ngẩng đầu nhìn Nguyễn Chi Vũ, cô không muốn nói gì nữa.
Không khí tốt đẹp của sáng sớm đột nhiên như không tồn tại nữa.
Đối với việc Đường Duật chuyển tài sản qua cho Trần Tử Huyên, ngay từ đầu cô đã từ chối nhận rồi, nhưng luật sư được anh ta nhờ rất cố chấp, muốn nhanh hoàn thành việc này nên luôn gọi cô, thuyết phục cô kí tên.
Trần Tử Huyên gọi cho tên luật sư đó, giọng nói như muốn đánh người: “Tôi nói với ông rồi, tôi từ chối nhận, đừng làm nhiều việc như vậy, trả về đi.”
“Trả không được, anh Đường đã thu lại quyền rồi.” Luật sư khuyên bảo, một bộ dạng suy nghĩ tất cả vì cô: “Cô Tử Huyên à, bây giờ cô chỉ cần ký một cái tên thôi là mọi việc thỏa đáng rồi, thực ra cho dù cô không ký tên, thì nó cũng đã trở thành ngân sách ký gửi của cô rồi.”
“Sau khi số tài sản này chính thức chuyển thành tên cô, cô muốn chuyển cho ai cũng được.” Luật sư không quên nịnh hót: “Sau này cô có muốn chuyển nhượng gì, lúc nào cũng có thể tìm tôi giúp cô giải quyết.”
“Tút”.
Điện thoại lập tức bị Trần Tử Huyên cúp không thương tiếc.
Những kẻ hám lợi đen lòng, vì tiền mà dốc hết sức lực, đúng là tức chết mà.
Lửa giận trong lòng khó tiêu, vậy nên cô gọi cho đồng bọn Chu Tiểu Duy của mình: “Dạo này mình kiềm chế lắm rồi, là ba cứ soi mói, cứ thích gây chuyện với mình.” Trần Tử Huyên cầm điện thoại phát giận nói.
Bình thường Chu Tiểu Duy vẫn là dáng vẻ bình thường, ôn hoà: “Bà cô ba đúng là tiêu chuẩn của tiểu nhân luôn nha, nhưng mà cậu không cần phiền lòng đâu, dù gì bà ta cũng đâu thể ở nhà họ Nguyễn cả đời được.”
“Cậu đừng nói nữa, nhìn dáng vẻ này của bà ta có vẻ tính ở lại lâu đó.” Trần Tử Huyên cứ nghĩ đến cô ba là cảm thấy phiền: “Tháng trước Nguyễn Chi Vũ tặng cho mình một căn nhà riêng biệt m, dễ sắp xếp quản lí hơn nhà họ Nguyễn nhiều, mình đã chuẩn bị đem hai đứa nhỏ trốn qua đó rồi.”
Chu Tiểu Duy cười to.
Trần Tử Huyên chỉ nói vậy thôi, người nhà họ Nguyễn sao mà để cô mang hai đứa nhỏ ra ngoài riêng được chứ.
“Thân thể của Đường Duật bây giờ sao rồi?“ Chu Tiểu Duy không quên hỏi thăm nam thần.
Trần Tử Huyên hít một hơi: “Lần trước cậu ấy tự làm mình bị thương, mình bị dọa chết luôn.”
“Bây giờ có là ai cũng không quan tâm, mình tới cũng không thèm phản ứng lại nữa, chuyện tài sản nói với cậu ấy cứ như không khí, cậu ấy bây giờ như thần phật không hỏi sự đời, không dính bụi hồng trần rồi!” Người ta nói Đường Duật đem số tài sản lớn như vậy chuyển cho cô, chắc hẳn anh ta đang có mưu toan lợi ích to lớn, nhưng ai biết được Đường Duật không xem số tiền đó là gì cả, giống như đem một món ăn tặng cho người ta vậy, anh ta không có một chút lo lắng.
“Đợi hết tháng sau mình sẽ đến xem cậu ấy thế nào.” Sắc mặt Trần Tử Huyên nghiêm trọng, lẩm bẩm.
Cô nói thêm: “Đúng rồi, Tiểu Duy, mai là sinh nhật cha mình, mình tính đưa hai đứa nhỏ theo về nhà ngoại ở mấy ngày, hay là cậu cũng đến đi, thuận tiện đến thành phố C chơi.”
Giọng Chu Tiểu Duy có chút khó khăn: “Mình, mình không tiện rồi.”
Trần Tử Huyên đột nhiên hiểu được: “À, mình quên mất, cậu đang mang thai, không thể đi lung tung.”
Tiểu Chu có thai là chuyện vui, Trần Tử Huyên vui mừng thay cô ấy, nói đùa: “Bùi Hạo Nhiên chắc chắn cũng sẽ không cho cậu theo về nhà mình chơi đâu.”
Nhắc tới Bùi Hạo Nhiên, Chu Tiểu Duy ngầm thở dài.
“Tiểu Duy, cậu đã nói với anh ta cậu mang thai chưa?” Trần Tử Huyên hoài nghi cái tính nhút nhát của Tiểu Duy.
Cô ấy lập tức trả lời một câu: “Nói rồi, nói rồi!”
Trần Tử Huyên hỏi: “Vậy Bùi Hạo Nhiên cũng rất vui đúng không?”
Tiểu Duy tiếp tục cười đáp lại cô: “Ừ, rất vui.”
Trần Tử Huyên lại hỏi: “Người nhà họ Bùi có hưng phấn chờ mong không?”
“Đúng vậy, đều rất mong đợi.” Tiếng cười của Tiểu Duy dần dần hạ xuống, không muốn bàn nữa về cái đề tài này, lập tức tìm một cái cớ: “Trần Tử Huyên, nếu như không có chuyện gì, mình cúp đây, cháo đậu đỏ mình nấu trong bếp sắp khét rồi! Tạm biệt.”
Trần Tử Huyên muốn hỏi thêm nữa, nhưng điện thoại đã bị Chu Tiểu Duy cắt đứt.
Cảm giác có chút kỳ quái, Chu Tiểu Duy tuyệt đối không phải loại người tùy tiện ngắt điện thoại với người khác, cô ấy đều rất lễ phép, phải đợi người khác cúp mới có thể bấm nút kết thúc.
“Dường như sau khi kết hôn, Tiểu Duy cũng không vui vẻ cho lắm.”
Trần Tử Huyên ngồi ở bên giường, trong đầu vẫn còn đang giận cô ba gây chuyện sáng nay, đến Nguyễn Chi Vũ cũng bị ghi hận chung: “Đàn ông ai cũng như nhau cả thôi, tại sao phụ nữ lại kết hôn chứ, độc thân cả đời tự do hơn.”
Cả ngày trong lòng nghẹn một cục tức, cộng thêm tối hôm qua ngủ không ngon, gần đến giờ ngủ, lúc thấy Nguyễn Chi Vũ ở trên giường, cô không khách khí mà đạp anh một cái, Nguyễn Chi Vũ vội vàng không kịp chuẩn bị, suýt chút nữa ngã xuống giường rồi, suốt cả đêm anh không thể chạm vào cô một chút.
Ngày hôm sau, khi trời còn chưa sáng, Trần Tử Huyên bị Nguyễn Chi Vũ lay tỉnh.
“Đừng làm ồn em!” Còn chưa ngủ đủ, Trần Tử Huyên xoay người một cái, không để ý tới anh, quấn lấy chăn ngủ tiếp.
Nguyễn Chi Vũ nhắc nhở cô: “Ngày hôm nay phải về nhà ngoại.” Cái đầu mơ hồ của Trần Tử Huyên dần dần thanh tỉnh, thiếu chút nữa đã quên rồi.
Lập tức cô hé nửa cái đầu ra khỏi chăn, hàm hồ nói: “Công việc của anh bận như vậy, tự em mang hai con trở về…”
Nguyễn Chi Vũ nhướng mày, giọng nói nặng nề: “Rời giường!”
“Gì đây, sáng sớm đã hung dữ với em.” Trần Tử Huyên nghe giọng anh không tốt, thở dài một hơi rồi lập tức bò dậy: “Em không cần anh về nhà cùng với em đâu.”
Sáng sớm hôm qua cô ba ở trong phòng khách nói lung tung, Nguyễn Chi Vũ cũng không có lên tiếng nói nửa câu.
“Đây không phải là chuyện do em quyết định.”
Trần Tử Huyên nghiêm mặt, trừng mắt nhìn anh: “Em trở về nhà của em, còn muốn xin chỉ thị của nhà họ Nguyễn các anh nữa à! Còn nữa, người nhà em vốn không chào đón anh, sinh nhật cha em anh cũng đừng tới làm gì cho mất vui.” Sáng sớm mới vừa rời giường, cô nói năng hơi bị cục mịch, sau khi nói xong, Trần Tử Huyên đã thấy có chút hối hận, khả năng lời nói này sẽ làm tổn thương người khác nhiều lắm đây.
Ở nhà cô, quả thực Nguyễn Chi Vũ không được chào đón cho lắm, trước đây cha cô còn đuổi anh ra ngoài, tuy rằng anh không nhắc tới nhưng cũng đã làm tổn thương lòng tự tôn của anh.
“Cha em tổ chức sinh nhật, phải mời anh đi là đúng rồi.” Nguyễn Chi Vũ cất giọng rất tự nhiên.
Mà trong suy nghĩ của Nguyễn Chi Vũ, chuyện nhà họ Trần có hoan nghênh anh hay không căn bản không nằm trong phạm vi suy tính của anh.
Sau đó anh rất bình tĩnh mà ném một câu: “Em muốn mang con theo thì phải mang cả anh đi cùng.” Trần Tử Huyên lập tức sửng sốt vô cùng.
Cô đang sửa sang quần áo của mình trước bàn trang điểm, tay cô bỗng dừng lại, còn hơi hoài nghi có phải tai mình có vấn đề rồi hay không, cô quay đầu lại, đối diện với vẻ mặt nghiêm túc của Nguyễn Chi Vũ.
Trong lòng cô bỗng sinh ra cảm xúc phức tạp vô cùng.
Em muốn mang con theo thì phải mang cả anh đi cùng.
Dù có như thế nào đi chăng nữa, cô cũng không thể tưởng tượng được Nguyễn Chi Vũ sẽ nói mấy câu giống như đang làm nũng thế này.
Cô xoa trán, haiz, đàn ông bây giờ càng sống càng như quay ngược về thời con trẻ mà.
Trần Tử Huyên rõ ràng muốn tiếp tục giận anh, nhưng rồi hình như cô không còn bực dọc nổi nữa.
Thật ra là bởi vì sau khi kết hôn, Nguyễn Chi Vũ đã lĩnh hội sâu sắc được một điều, rằng dỗi nhau với Trần Tử Huyên chỉ khiến cho anh bị tổn thương sâu sắc mà thôi.
Trần Tử Huyên thấy thời gian không còn sớm nữa, nhanh chóng thu dọn hành lý, hỏi một câu: “Anh nói với ông nội chưa? Chúng ta sẽ dẫn con về nhà ngoại thật sao?”
“Anh chưa nói.” Nguyễn Chi Vũ rất bình tĩnh, sau đó còn bổ sung một câu: “…Lê Hướng Bắc đang ôm con ở trong nhà để xe chờ chúng ta.”
“A, Lê Hướng Bắc cũng tới góp vui à?”
Quả nhiên, ở trong nhà để xe, Lê Hướng Bắc đang nỗ lực chơi cùng với hai đứa con trai sinh đôi của cô.
“Lâu lắm rồi tôi không được gặp con trai nuôi của tôi rồi, cho nên tôi muốn cùng các người đi thành phố C chơi một chút” Đối diện với nghi vấn của Trần Tử Huyên, Lê Hướng Bắc miễn cưỡng viện một cái cớ.
Kỳ thực là ngày hôm qua Lê Hướng Bắc bị Nguyễn Chi Vũ thông báo phải nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy.
Tám phần là Nguyễn Chi Vũ và Trần Tử Huyên giận dỗi, Lê Hướng Bắc cảm giác mình hoàn toàn trở thành một cái công cụ điều tiết không khí.
Trần Tử Huyên thấy Lê Hướng Bắc liền lập tức nói móc anh ta: “Haiz, tôi thật không hiểu tại sao ông nội lại để cho anh làm cha nuôi của con tôi nữa?”
Lê Hướng Bắc không đáng tin cậy như vậy, sao có thể làm cha nuôi chứ?
“Tôi làm cha nuôi của con cô thì sao hả!” Lê Hướng Bắc lập tức bị chọc giận: “Cô xem cô có xứng làm người mẹ ruột không, con cô đã sắp một tuổi rồi còn không biết nói kìa.” Người làm cha nuôi như Lê Hướng Bắc bắt đầu rầu rĩ.
“Con nít nói trễ, tất có tiền đồ.” Trần Tử Huyên mang bộ dạng của ông nội ra lý luận.
Lê Hướng Bắc rất thô bạo nói một câu: “Cái rắm! Mau đưa con đi làm kiểm tra đi, con nhà mình sao cô không để bụng vậy hả?”
“Ai nói tôi không để ý, ông nội đã sớm cho bọn chúng kiểm tra từ đầu đến chân rồi, đều không có vấn đề gì hết, bọn chúng không thích nói chuyện thôi.” Trần Tử Huyên và Lê Hướng Bắc cãi nhau như thường, khiến bầu không khí cũng nóng lên rồi.
Xe chạy vững vàng, bên trong Bugatti, Trần Tử Huyên cùng Lê Hướng Bắc ngồi ở hàng cuối cùng, Nguyễn Chi Vũ ngày hôm nay ngược lại giống như ông bố bỉm sữa xứng chức cùng hai đứa nhỏ cùng ngồi ở hàng giữa, tài xế ở phía trước cẩn thận lái xe.
Trước đó Nguyễn Chi Vũ đã kêu người ta đặt hai cái ghế trẻ em ở trên xe, anh ung dung cúi đầu cùng hai con trai nhìn nhau khi nghe âm thanh cãi nhau quen thuộc náo nhiệt bên trong xe.
Ngày hôm nay được ra ngoài, hai đứa nhỏ hình như rất hưng phấn, quơ quơ đôi tay nhỏ, tựa hồ có thể tâm linh tương thông với anh, y a gọi hai tiếng.
Nguyễn Chi Vũ xoa xoa đầu con, vui mừng thì thào: “Cha nuôi của hai đứa vẫn có tác dụng lắm…”.