()
Có lẽ Tô Hy không hề hay biết, hành động vô tình của mình đã khiến cho ánh mắt Lục Thiên Quân tối sầm lại.
Sự mềm mại trên bờ môi cô, nhiệt độ ấm áp của cô dường như vẫn còn lưu lại trên da thịt anh.
Tận cùng trong anh, mỗi một tế bào đều có phản ứng, gào thét dữ dội.
Đó cũng là lần đầu tiên anh nhận ra, thì ra bản thân anh lại có thể sinh ra khao khát mãnh liệt đối với cô như vậy.
Trước giờ anh luôn tự cho rằng bản thân mình rất giỏi kiềm chế, thế mà lại bị nụ hôn vô tư của cô làm cho lay động thế này...!
Lục Thiên Quân vô thức nắm chặt lấy vô lăng, điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân.
Có lẽ vì anh che giấu quá tốt nên Tô Hy không nhận thấy điểm khác thường nào, cô vui vẻ an phận trên ghế, cầm điện thoại lên nghịch nghịch.
Lục Thiên Quân thấy thói quen này của cô, khẽ nhíu mày, nghiêm khắc nhắc nhở:
- Ngồi xe hạn chế xem điện thoại lại, rất dễ bị say xe!
Lục Thiên Quân luôn có những nguyên tắc riêng của bản thân, cho nên anh vô cùng nghiêm khắc.
Đối với những thói quen không tốt của Tô Hy, anh không hài lòng chút nào.
Anh còn tưởng rằng cô sẽ lắc đầu nguầy nguậy không chịu, ai dè cô lại ngoan ngoãn nghe theo lời anh, tự giác cất điện thoại đi.
Nhưng khuôn mặt nhỏ của cô vẫn có một chút không cam tâm, cô chu mỏ phản bác một cách yếu ớt:
- Em chỉ nghịch một xíu thôi mà, làm gì mà gắt vậy?
Sự nghiêm khắc của Lục Thiên Quân đã bị câu nói ngọt ngào của Tô Hy nới lỏng, trước giờ chưa có ai có khả năng tác động đến anh như vậy.
Anh không nghiêm giọng nữa, chỉ dịu dàng đáp lại:
- Anh chỉ là quan tâm em thôi.
Trái tim Tô Hy lại đập loạn nhịp, cô bất giác đỏ mặt, liền đảo mắt nhìn về phía khác, né tránh anh.
Lục Thiên Quân nói vậy là có ý gì chứ? Nhưng cô lại nhanh chóng nhớ ra còn một vấn đề khác nữa, bèn gạt câu nói trước đó của anh đi.
Chắc anh chỉ nói vậy thôi, làm sao có thể thật lòng quan tâm cô được?
Tô Hy tò mò hỏi:
- Anh đã nói là quan tâm em rồi, vậy cho em hỏi anh định đối phó với Vương Nghĩa thế nào được không?
Dù sao Vương Nghĩa cũng là một ông chủ lớn, Tô Hy muốn biết Lục Thiên Quân sẽ dùng cách gì để đối phó với ông ta.
Chắc hẳn anh của lúc đó sẽ vô cùng oai phong lẫm liệt đây...!Tô Hy đang ra sức tưởng tượng biểu cảm của Lục Thiên Quân lúc đó sẽ như thế nào, cho nên nhất thời không chú ý tới nét mặt anh hiện giờ.
Lục Thiên Quân cau mày, giọng điệu không vui:
- Em quan tâm ông ta?
Hả?
- Em nào có, em chỉ tò mò thôi mà.
Tô Hy lập tức xua tay giải thích, trời ạ, sao Lục Thiên Quân có thể nghĩ cô đi quan tâm Vương Nghĩa chứ? Cô ghét ông ta còn không hết nữa là.
Nhưng vì sợ anh giận thật, cô lại bám lấy khuỷu tay của anh, cất giọng nịnh nọt:
- Ông xã, anh ghen đấy à? Trong mắt em chỉ có mình anh thôi, tuyệt đối không còn chỗ để chứa đựng một người đàn ông nào khác.
Trái tim Lục Thiên Quân như được rót thêm mật, ngọt ngào khó tả.
Nhưng nghĩ tới Trương Tử Dương ban nãy, anh lại đột nhiên thấy tức giận trong lòng.
Vì Trương Tử Dương dám động chạm tay chân với cô, trong phút tức giận, anh đã cố tình nhấn còi xe cho hả giận.
Đương nhiên Tô Hy sẽ không bao giờ hay biết hành động ghen tuông trẻ con khi nãy của Lục Thiên Quân.
Cô chỉ thấy lúc này khuôn mặt của anh càng thêm sa sầm, anh hừ lạnh:
- Ban nãy còn vui vẻ trò chuyện với gã người yêu cũ cơ mà?
Không phải là Lục Thiên Quân không biết Tô Hy làm vậy chỉ là để trả thù, nhưng anh rất không thích cách thức trả thù này của cô.
Cũng giống như ngày hôm đó, cô để cho Trương Tử Dương kéo tay rời khỏi lễ đính hôn, bỏ mặc anh một mình ở lại đó.
Nếu cô cứ tiếp tục dây dưa như vậy, anh chỉ còn cách phá lệ, đích thân ra tay với Hà gia và Trương Tử Dương.
Tô Hy giật mình, liền vội vã giải thích với anh:.
Truyện Đông Phương
- Em chỉ là muốn trả thù Hà Diệp Nhu nên mới cố ý tiếp cận Trương Tử Dương mà thôi, giống như cô ta đã từng cướp đi Trương Tử Dương khỏi em vậy.
Lúc đó em rất đau khổ nhưng lại chẳng thể làm gì được, em muốn cô ta cũng...!
- Nói vậy là em vẫn còn quan tâm tới Trương Tử Dương?
Giọng nói lạnh lẽo của Lục Thiên Quân cố tình cắt ngang lời giải thích của Tô Hy.
Tô Hy cảm thấy, mình càng giải thích lại càng rối, khiến cho Lục Thiên Quân không vui.
Lục Thiên Quân hôm nay rốt cuộc bị làm sao vậy chứ, ban nãy rõ ràng còn trò chuyện vui vẻ cơ mà.
Chỉ trong thời gian ngắn, anh lại thay đổi như một con người khác vậy.
Thật ra ban đầu quyết định kí vào hợp đồng hôn nhân này, cô cũng cảm thấy áp lực lắm chứ.
Nhưng cô thật sự không còn con đường nào khác rồi.
Tô Hy cũng bực bội, không buồn giải thích nữa.
Vốn dĩ Lục Thiên Quân cũng chẳng tin tưởng cô, có nói thế nào cũng như vậy mà thôi.
Lần trước cũng vì vấn đề này, cô và anh cũng mâu thuẫn với nhau.
Chẳng qua chỉ là một hợp đồng, nếu không vì anh giúp đỡ cô, cô cũng chẳng thèm lấy lòng anh.
Tô Hy không trả lời càng khiến cho Lục Thiên Quân tức giận.
Một câu giải thích rõ ràng đối với cô khó khăn lắm hay sao? Lẽ ra anh không nên để cho cô tự mình trả thù, tự anh ra tay trước còn hơn.
Sự bực bội dâng lên, Lục Thiên Quân chẳng biết nên trút giận đi đâu.
Cuối cùng anh đã phanh xe lại, cố đè nén sự tức giận đó đi, anh lạnh giọng nói:
- Em xuống xe!
- Xuống thì xuống!
Tô Hy cũng là một người kiêu ngạo, ở bên anh cô đã cố gắng thu hết móng vuốt lại, thậm chí còn chủ động nũng nịu để lấy lòng anh.
Có lẽ ngay từ đầu vai diễn này đối với cô đã không hợp rồi, cô cũng không thể nhẫn nhịn mãi được, bực bội xách cặp rồi bước ra khỏi xe.
- Lát nữa đừng có quay lại tìm em nữa.
Nói rồi Tô Hy bỏ đi, vừa đi vừa giậm chân, chửi tục:
- Cụ nhà anh!
Có lẽ chính Lục Thiên Quân cũng ngỡ ngàng, anh không nghĩ Tô Hy sẽ xuống xe thật.
Anh bực bội đập mạnh tay lên vô lăng, sau đó lái xe rời đi.
Được, cô muốn bướng bỉnh thì cứ tự mình lang thang đi, chẳng liên quan tới anh.
Tới lúc đó đừng có khóc lóc đòi anh tới đón là được.
Lái xe bỏ Tô Hy một đoạn khá xa rồi, Lục Thiên Quân lại không đành lòng.
Hình ảnh của Tô Hy cứ hiện lên trong trí óc anh, cùng với sự giận dỗi lúc bỏ đi của cô như đang giày vò anh.
Anh cố nén giận, quyết định quay xe lại một cách đột ngột, đi tìm cô.
Đợi tới khi về nhà, xem xem anh làm thế nào để dạy dỗ cô một bài học.
Hình như là do anh chiều cô hư rồi, chẳng coi ai ra gì.
Phía xa xa, hình bóng nhỏ của Tô Hy đã hiện lên trước mắt.
Cô vừa đi vừa giậm chân, miệng lẩm bẩm.
Chắc là đang ra sức mắng chửi anh, chửi đến nghiện luôn rồi.
Anh từ từ lái xe chầm chậm ở phía sau cô, cách cô một đoạn không quá ngắn nhưng cũng không quá dài.
Ngắm nhìn cô, khoé môi anh bất giác cong lên.
- Tô Hy! Đừng đi lang thang nữa, theo tôi về nhà!
Chỉ tiếc là, giọng nói đó không phải của Lục Thiên Quân, mà là của Lục Thiên Viễn.
Xe ô tô của Lục Thiên Quân vẫn cách cô một đoạn khá xa, cho nên không thể nghe được câu nói của Lục Thiên Viễn là gì.
Nhưng anh nhìn rất rõ em trai mình từ trong xe bước ra, kéo tay cô.
Tâm tình đang tốt một chút nhanh chóng bị sụp đổ, Lục Thiên Quân nheo mắt lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Tô Hy chằm chằm.
Ở bên ngoài kia, Tô Hy bướng bỉnh vùng vẫy khỏi tay của Lục Thiên Viễn:
- Không về.
Nhà họ Lục các người ai cũng đáng ghét!
Nhưng Lục Thiên Viễn nào có thể dễ dàng buông tay Tô Hy ra chứ?
- Đừng quậy nữa, hôm nay cô đi học cùng tôi, chẳng nhẽ tôi lại bỏ cô một mình ở lại? Muốn nhân cơ hội để đi mách bố mẹ và anh trai tôi chứ gì? Đúng là cái loại phiền phức chỉ biết mách lẻo.
Tô Hy tức giận trừng mắt, ban nãy Lục Thiên Quân bỏ cô ở lại, bây giờ lại có một Lục Thiên Viễn chui ra đòi cô lên xe.
Lại còn hằm hằm mắng cô nữa chứ, tức chết mất:
- Thấy phiền phức thì đi đi, ai cần cậu quản...á?
Lục Thiên Viễn bất ngờ bế Tô Hy lên, nhét cô vào trong xe, mặc cho cô có vùng vẫy gào thét thế nào đi chăng nữa.
Cho tới khi cô kịp có phản ứng lại thì bản thân đã bị "nhốt" trong xe rồi, cô liền tức giận đập cửa xe.
Lục Thiên Viễn lại rất nhàn nhã nhìn cô, cậu ta tựa người lên ghế, lười biếng ra lệnh:
- Tài xế, lái xe về nhà đi.
Xe đã bắt đầu lăn bánh, Tô Hy cũng ngừng giãy giụa, nhưng cô vẫn còn bất mãn:
- Cậu làm như vậy, tôi có thể hiểu lầm là cậu đang thích thầm chị dâu của cậu đó.
- Thích nghĩ gì thì nghĩ, dù sao cũng chỉ là cô tự mình ảo tưởng mà thôi.
Tôi ấy à, rất không thích phiền phức!
Nói xong một câu hoàn chỉnh, Lục Thiên Viễn chẳng thèm để ý tới Tô Hy nữa, cầm điện thoại lên chơi game.
Tô Hy cũng không buồn mở miệng, chỉ hậm hực lườm nguýt cậu ta..