Sáng hôm sau thức dậy cả toàn thân cô đau nhức. Nhớ lại chuyện đêm qua
Cô và hắn đã lên giường cùng nhau. Không, nói đúng hơn là đêm qua hắn đã mạnh mẽ chiếm đoạt lấy cơ thể này
Cô nhức đầu nhìn sang bên cạnh không thấy ai, vậy là hắn đến công ty rồi?
Cốc cốc, từ ngoài có tiếng gõ cửa
- thiếu phu nhân cô dậy rồi chứ?
Cô giật mình vì nghe tiếng gõ cửa bất chợt nay bèn nghĩ đây không phải giọng của dì Thẩm hay bác quản gia. Là giọng nói cô chưa bao giờ nghe qua. Lẽ nào hắn mướn thêm người?
- a tôi dậy rồi
- thiếu phu nhân đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong cả rồi, thiếu gia cũng đang đợi cô ở dưới
- được, tôi xuống liền...
Không lâu sau đó cô cũng có mặt tại phòng ăn. Thấy cô Nhã Nhã rất vui
- chị họ
- Nhã Nhã, đêm qua em không sao chứ?
Nhã Nhã đưa mắt nhìn sang hắn nói
- em không sao, vậy còn chị?
- chị....
- mau ngồi xuống và ăn sáng đi. Không có thời gian ở đó mà hỏi thăm nhau đâu
Cả không nói gì, im lặng ngồi vào bàn ăn dùng bữa sáng
Cả bầu không khí trong phòng ăn yên tĩnh hẵng đi. Không ai nói câu
Riêng cô. Cô ăn có chút ít, thật ra mà nói là không muốn ăn. Nhìn những món trên bàn mà phát ngán
Thấy thế hắn đưa mắt nhìn sang người phụ nữ trung niên có độ tuổi tầm . Thấy thế bà hiểu ý
- thiếu phu nhân cô không khỏe sao? Hay là đồ ăn không hợp khẩu vị của cô? Cô muốn ăn gì tôi sẽ bảo đầu bếp đi làm cho cô đổi món
- à không, chỉ là tôi không muốn ăn gì mà thôi
- bữa sáng là quan trọng nhất định không thể bỏ. Bảo đầu bếp làm vài món tẩm bổ cho sức khỏe cô ấy
- vâng thiếu gia
Hắn cất tiếng nói rồi lấy khăn lâu miệng. Kéo ghế đứng dậy nói
- tới giờ rồi mau đi thôi Nhã Nhã
- dạ anh họ. Chị họ vậy em đi học đây tạm biệt chị
- tạm biệt
Nhã Nhã nói xong liền chạy theo sau hắn ra ngoài, lên xe và đến trường
Ở nhà bây giờ chỉ còn mình cô và những người giúp việc khác của hắn mà thôi
- thiếu phu nhân
- bà là người mới do anh ấy đưa đến sau?
- dạ phải tôi là Tuyết Di, tôi là người chăm sóc riêng cho cô kể từ bây giờ. Mọi việc cô làm đều sẽ do tôi giám sát
- có thể cho tôi biết, bác quản gia và dì Thẩm ở đâu rồi hay không?
- thiếu gia đã nói, họ có thể ở lại nhưng từ nay cấm tiếp xúc với cô tránh để tình trạng hôm qua tái diễn lần nữa
Cô im lặng không nói gì
- nếu như không còn gì. Tôi đưa cô về phòng nghỉ ngơi. Thiếu gia có căn dặn ngoài các cử ăn của cô ra thì cô sẽ ở trong phòng không được ra ngoài
- ....ừm
Cô đứng dậy đi cùng bà ấy về phòng. Cửa phòng đóng lại, cô bây giờ tự do cũng không còn. Mãi mãi nhốt ở nơi này. Bên cạnh hắn suốt đời
Mọi người kể cả bạn bè hay bất kỳ ai đều không được vào gặp mặt cô khi không có sự cho phép của hắn. Mọi việc dù lớn hay nhỏ của cô đều luôn có sự quan sát chặt chẽ
Bây giờ cảm thấy mình có chút đáng thương. Sự tự do không còn chỉ có thể bị nhốt ở trong căn phòng này. Cứ ngỡ sau khi gặp hắn, cả sẽ rất hạnh phúc nhưng thời gian sau thì đã không còn
Cô còn bị chính hắn nhốt mình ở đây. Luôn miệng nói yêu cô? Sẽ bù đắp cho cô mọi thứ? Cô rất vui khi nghe điều đó
Cô cũng rất yêu hắn, yêu hắn rất nhiều. Người đàn ông cô yêu bây giờ cũng chính là người đàn ông cô luôn tìm cách trốn thoát
Cười chua xót, đưa tay đặt lên bụng mình. Điều cô đau lòng nhất đó là đứa con đầu lòng chưa kịp chào đời mà đã mất. Cứ ngỡ rằng sau khi có con với hắn thì bọn họ tình cảm sẽ quay lại như trước. Nhưng chỉ vì cái " vô ý " mà đã làm mất đứa con. Bỗng chốc giọt nước mắt chảy dài xuống gương mặt cô...
Tối đó hắn đi làm về. Vừa vào phòng thì thấy cô. Tâm trạng vui hẵng lên
- chưa ngủ sao?
- ...Dư Thần....dừng lại đi. Buông tay em đi
Nghe cô nói thế tâm trạng tốt cũng trở nên xấu đi vì câu nói này của cô. Lẽ nào cô không còn chuyện nào khác để nói nữa ư? Tại sao vẫn cứ muốn rời xa hắn?
- đủ rồi, tôi cấm em đề cập về chuyện này nữa
- anh không muốn nghe em cũng phải nói Dư Thần. Chúng ta...
Hắn tức giận bước nhanh tới chỗ cô. Đưa tay bóp lấy cổ cô
- câm miệng! Từ nay về sau em còn cập nhật về vấn đề này với tôi lần nữa. Chưa tới nửa câu tôi liền cắt lưỡi em
Nghe hắn nói thế. Lời hăm dọa quả thật rất đáng sợ, phải cô rất sợ. Người đàn ông luôn dịu dàng ân cần với cô tại sao lại biến thành người đáng sợ như vậy cơ chứ. giọt lệ chảy dài xuống gò má cô
- nếu như vậy. Tại sao lại không giết em luôn đi
- em thách tôi? Triệu Mễ Mễ gan em cũng lớn quá nhỉ! Còn dám thách tôi giết em kia à. Có phải em không sợ chết? Em nghĩ rằng tôi yêu em mà tôi không dám làm gì em?
Hắn nói, tay không ngừng dùng lực bóp chặt lấy cổ cô
- nếu như em muốn chết như vậy. Ngay tại lúc này tôi có thể toại nguyện cho em
- ...Dư Thần...anh có giỏi thì giết em đi
- em!
Hắn tức giận dùng lực bóp chặt cổ cô
- em...muốn gặp con của chúng ta...nó đang ở dưới đợi em
Cô nói nhỏ, nước mắt dâng lên tầng hơi nước. Nghe được lời cô nói hắn chợt nhận ra là mình đang làm cái gì
Nhã Nhã đi ngang qua phòng cô. Vì cửa phòng cô không đóng nên Nhã Nhã đã thấy hắn đã muốn cố giết cô. Vội chạy vào ngăn
- anh làm gì vậy anh họ. Mau buông chị ấy ra. Chị ấy sẽ chết đó. Mau dừng lại đi
Hắn buông cô ra, Nhã Nhã đỡ lấy cô
- chị họ
Hắn đứng nhìn cô. Vừa nãy....mình đã làm cái gì? Là mình đang cố giết cô ấy ư?
Không. Không được, không thể nào được...Mễ Mễ anh...anh không cố ý muốn làm hại em. Anh không muốn làm em tổn thương. Anh chỉ vì quá yêu em mà thôi. Xin lỗi
Hắn quay lưng bỏ ra ngoài mà không nói lời nào
- chị họ. Chị không sao chứ
- khụ...Nhã Nhã?
- vừa nãy cũng may em kịp thời nhìn thấy nếu không chị đã bị anh ấy bóp cổ chết rồi
- ...vì sao em lại ngăn anh ấy?
- chị họ, chị nói cái gì vậy? Anh ấy là muốn giết chị đó. Lẽ nào chị muốn chết ư
- phải là chị muốn chết
- vì sao chị lại muốn chết cơ chứ
- bởi vì...chị muốn gặp con của chị. Nó đang ở dưới đó, nó nhất định sẽ rất buồn
- chị họ, chị điên rồi ư?
- hức...con của chị...chị là người mẹ tồi. Là chị không tốt nên mới không bảo vệ được đứa bé mới dẫn đến việc mất con...là chị không tốt
Nhã Nhã ôm cô mà an ủi
- không đâu. Đứa bé mất vốn không phải là lỗi do chị. Đừng tự trách bản thân mình như vậy
- Nhã Nhã...hức hức...
Nước mắt cô rơi xuống rất nhiều. Chúng cứ không ngừng chảy dài lên gương mặt kia của cô....
- ------------------------
- Hết Chap
- T and CN sẽ đăng tiếp: