Tám giờ tối tại nhà họ Ân như nổi lên một cơn vũ bão. Cô cũng có mặt tại lúc đó.
" Hạ Linh, tìm được con bé chưa."
" Vẫn chưa ạ."
" Tại sao những chuyện mất hết tính người như thế con bé cũng làm được." Mẹ anh dừng như khóc thét lên, đến ông nội và ba anh vẫn nổi giận đùng đùng chỉ một mình anh vẫn ung dung thản nhiên. Cô không biết có phải anh không có nhân tính hay không mà đến con trai mình bắt cóc anh cũng bình thản như vậy. Mắt cô bây giờ vì khóc mà sung húp, cả cơ thể cứ mềm nhũn cô còn chưa dám nói cho mẹ sợ bà lại tăng huyết áp. Nhiều lần cô muốn đi tìm con nhưng lần nào cũng bị anh giữ lại và bắt đầu nói lý lẽ.
" Tôi hiểu con bé, con bé làm những chuyện này đều là nhất thời nó sẽ không làm hại gì con bé đâu. Với lại bây giờ cô đi tìm thì biết tìm con nơi đâu." Nhìn anh có vẻ bình thản nhưng tim anh cũng run lên rồi làm sao không sợ cho được.
" Anh hiểu được con bé bao nhiêu mà lại nói như vậy. Anh chưa nghĩ tới câu khi con người yêu vào cũng đều sẽ mù quáng hay sao, không có chuyện gì là không thể. Còn nữa đi đâu tìm cũng được còn hơn là ngồi đây tôi thật sự không ngồi nổi." Anh và cô đã tìm rất nhiều nơi rồi nhưng không tìm được nên bọn họ mới bất lực về đây. Anh nhìn cô cũng không nói gì bởi anh biết bây giờ nói gì cô cũng sẽ không nghe. Anh đã báo cảnh sát rồi họ có quan hệ với ba anh nên mọi chuyện cũng khá dễ dàng. Anh cầm điện thoại lên bấm vào một dãy số bên kia liền bốc máy.
" Anh, em sẽ không làm gì con bé đâu. Em chỉ đưa con bé đi chơi thôi. Nhìn con bé rất giống anh."
" Anh tin em. Nhưng về sau một chút." Cô ta hiểu anh bảo về sớm một chút thật ra là đưa con bé về sớm một chút.
" Anh yên tâm, mười lăm phút nữa em sẽ về tới nhà."
Cả gia đình đều nhìn vào điện thoại của anh bao gồm cả cô. Họ gọi biết bao nhiêu cuộc rồi nhưng cô ta chưa từng bốc máy thậm chí là tắt máy.
" Còn bé sắp về rồi." Câu nói của anh vừa thốt ra thì mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, ai cũng sợ cô ta làm chuyện dại dột. Hồn cô đang treo trên không trung cũng trở về. Trong lòng cô đã từng nghĩ tới tìm trạng xấu nhất rồi. Cũng không biết cô nàng kia mù quáng tới mức nào mà có thể làm ra nhưng chuyện như thế này. Từng giây từng phút trôi qua cô cảm thấy giống như cả thế kỉ. Cô đứng ngồi không yên cứ một vài phút là đưa mắt nhìn ra cổng một lần. Tất nhiên là bị anh chú ý tới.
" Yên tâm đi, không sao đâu thả lỏng một chút." Nói cô thả lỏng thì làm sao cô làm được hiện tại cô còn chưa biết con mình ra sao có bị thương hay không. Cô cũng không có tâm trạng đôi co với anh. Sau đó anh còn nói với cô mấy câu nữa nhưng cô lại không nghe rõ. Mười lăm phút của cô ta nhưng hiện tại cô đợi dài cả cô rồi. Sau đó cũng chẳng biết qua bao lâu cô cũng không nhìn đồng hồ thì thấy một chiếc xe đi vào cổng, cô còn chưa kịp định hình thì ba mẹ, ông nội đã chạy ra ngoài. Cô có thể đoán ra rằng đây là chiếc xe của ai nên cô cũng lập tức chạy ra còn anh vẫn luôn đi sâu cô.
" Ôi, cháu của bà. Có làm sao không? Có bị thương ở đâu không?" Hạ Nhi vừa xuống xe thì bị cái ôm của bà nội làm hoảng hốt. Con bé định hình lại thì liền khóc đòi mẹ.
" Mẹ, Hạ Nhi muốn ôm ôm." Cô chạy lại nhìn con của mình một lượt, từ đầu tới chân không có một vết thương nào thì nước mắt ở hốc mắt liền tuôn ra.
" Hạ Nhi ngoan, cô không sao chứ." Cô bé dừng như không hiểu chuyện gì xảy ra đôi mắt tròn xoe đáp.
" Dạ? Con có làm sao đâu lúc nãy cô này còn dẫn con đi ăn rất nhiều món ngon, đưa con đi ăn kem nè còn có đùi gà còn có bỏng ngô còn nhiều nữa cơ cô ấy còn cho con đi công viên giải trí nữa con chơi rất vui luôn." Nhìn thấy con cô nở nụ cười cô cũng nở nụ cười.
" Con không sợ là cô ấy sẽ bắt cóc con rồi bán đi sao?"
" Không sợ, con chính là anh hùng cô ấy còn bảo cô ấy là bạn của mẹ nữa mà nên con mới không sợ." Anh đứng một bên từ lúc nãy không nói gì liền lên tiếng.
" Con là anh hùng nhưng nếu lần sau có người lạ muốn con lên xe cũng đừng có đi nha kể cả họ nói là bạn của mẹ con nha." Hạ Nhi gật đầu như hiểu ý. Mọi người trong nhà mắt đều hiện ý cười dù sao không sao là tốt rồi.
" Nhưng mà mẹ ơi, nếu họ cho con kẹo cũng không được lấy nha."
" Vâng ạ."
" Vậy nếu họ cho con một gói kẹo rồi bảo con lên xe thì con nói thế nào."
" Chú ơi, cháu không đi đâu. Nếu chú cho cháu hai gói thì cháu đi." Mọi người trong nhà được một phen chọc cười, tạm thời không ai để ý tới Hạ Linh cả.
" Không được cho bao nhiêu cũng không lấy không đi. Nếu muốn ăn về mẹ mua cho."
" Vâng ạ."