Lăng Ngạo Thiên chạy một mạch đến phòng của Quin Alice, cô gái tóc ngắn ngồi bần thần bên trong trêи cái ghế sô pha.. mọi thứ vẫn để y nguyên như
cũ, kể cả thức ăn cũng không dọn dẹp, tâm trạng đâu mà dọn.. trong đầu
chỉ quanh quẩn Lucy cậu đang ở đâu? Là ai đã đụng đến cậu?
Anh liền quát lớn: "Vy Vy đâu!?" Cô giật mình rồi khóc nức nở, lắc
đầu.. cô không biết, thật sự không biết.. chỉ có phút thôi mà đã mất
tích thế này rồi.
Anh không có kiên nhẫn để mà nhìn cô khóc lóc, điều quan trọng
nhất... anh đi ra ngoài phòng đến phòng giám sát các camera ở đây. Anh
đạp cửa vào bên trong, ánh mắt hung tợn nhìn hai người đang canh gác thế mà ngủ li bì.. Mạc Mộ này cũng là anh và Mạc Dương Minh làm chủ, bây
giờ ông chủ đến lại dám ngủ!
Do anh biết vợ mình không thích quá nhiều người vây quanh chào hỏi
cho nên anh mới nói không cần thiết, nhưng bây giờ việc cô bị bắt đi
không những không phải bảo vệ thông báo, mà là Quin Alice thông báo. Cho lương để ngủ? Nào có dễ dàng?
Lăng Ngạo Thiên nhìn hai người chẹp chẹp cái mỏ ngủ ngon giấc mà
chướng cả mắt, anh liền đạp hai cái ghế.. hai người đang ngủ ngã xuống
đất liền tỉnh dậy la: "Ai dám đá ông!"
Hai cái bảo vệ mở mắt nhìn thấy anh mà sợ hãi: "Lăng tổng.. thật xin lỗi, chúng tôi..."
"Lập tức đến quầy thu ngân lấy tiền lương, cút khỏi Mạc Mộ." Hai bảo
vệ không chần chừ chạy ra khỏi phòng, nếu mà cứ ở đây chắc chắn là tự
tìm cái chết. Tống Thành thở hổn hển đi đến phòng giám sát: "Lăng tổng!
Quản lý Mạc Mộ đang ở đây!"
Quản lý Mạc Mộ cúi đầu sợ hãi: "Lăng tổng.." Lăng Ngạo Thiên lườm một cái, bầu không khí chỉ toàn là mùi của một kẻ giết người: "Tôi đã bảo
vào đây, làm ở cái nơi mà Lăng Ngạo Thiên tôi đầu tư hay làm chủ thì
phải biết điều một chút. Từ lúc nào tôi đã thuê người chỉ biết ngủ rồi
lấy lương của tôi? Các người muốn ăn tiền mà không trả công, gan cũng
quá lớn!"
Quản lý Mạc Mộ quỳ xuống khẩn xin: "Không có, Lăng tổng.. chúng tôi luôn tích cực làm ăn."
"Mau mở video giám sát, cách đây phút, tất cả tầng lầu. Chú ý người đem một cô gái thai phụ."
"Vâng!"
Quản lý liền mở đến đoạn phút trước, đúng như Quin Alice nói thì
có một người đàn ông bước vào bên trong phòng sau đó thì bế cô ra trong
tình trạng mơ hồ như sắp ngất đi, cơ thể càng ngày càng có cảm giác
mệt.. nhưng mà ngón tay của cô lại cử động đụng đến chiếc nhẫn của mình, anh chú ý từng chi tiết mà cô để lại.
"Vy Vy." Cô ấy động đến nhẫn à, nhớ lại khoảnh khắc nói yêu thương
hay tin tưởng của cô dành cho anh.. cô đều đưa ngón đó lên nói với anh:
"Người phụ nữ đã trao cho người đàn ông tất cả những gì thuộc về mình,
kể cả tương lai sau này cho đến bạc đầu.. người mà đeo ngón tay chiếc
nhẫn kết hôn với người đó thì chắc chắn sẽ rất ỷ vào chồng mình.. bất kì người phụ nữ nào đều sẽ có một cái suy nghĩ đó là chồng của mình là
tuyệt vời nhất! Nó cũng giống như em tin anh." Tin anh cho dù em có đi
bất cứ đâu, cho dù em có chuyện gì xảy ra thì luôn mong rằnh mỗi khi
mình mở mắt sẽ thấy anh, câu nói không thể hiện quá nhiều nhưng đều có
ẩn ý sâu bên trong đó.
Anh đã từng nói với cô một câu: "Tin anh, cho dù em có đi chân trời
góc bể, cho dù em có dưới địa ngục hay thiên đường thì anh sẽ luôn tìm
thấy em và kéo em lên sống với anh, đời đời kiếp kiếp.."
Cô đưa ngón tay ra: "Em tin anh, chúng ta ngoắt tay nhé!" Anh cười
cười, em vẫn trẻ con tin mấy cái trò trẻ con ngoắt tay này: "Anh hứa,
cảm ơn bà xã đã tin tưởng anh."
Hạ Vy Vy nở một nụ cười tươi tắn, một vẻ đẹp trẻ trung của một thiếu
nữ.. trông thì như thế nhưng nào có biết cô đã mang thai tháng đâu!
Cuộc đời đưa đẩy cô về bên anh dù đã trải qua bao nhiêu biến cố và sóng
gió, anh và cô đều cố gắng vượt qua nó mà gầy dựng lên một gia đình nhỏ. Việc mang thai thì đúng là ngoài dự đoán, nhưng cô và anh đều yêu
thương con mình.. không ghét sự ra đời của cậu bé trong bụng cũng không
ghét người con trai tuổi.. hai cậu nhóc đều ngoan ngoãn, một cậu nằm
trong bụng mẹ còn một cậu thì luôn âm thầm bảo vệ chính người mẹ của
mình và ba của mình.
Chưa từng nghĩ người lạnh lùng như anh lại có thể cưới vợ, lại có thể có hai người con trai.. chưa từng nghĩ bản thân sẽ có một hạnh phúc,
bởi vì anh chưa từng có hứng thú với ai.. cho đến khi gặp cô thì chỉ có
cô khiến cho anh rung động mà thôi.
Một cái mồ côi nhưng lại kiên cường, không phải là không thú nhận..
chính là Hạ Vy Vy cực kỳ và cực kỳ giỏi giang. Vất vả ngày đêm chỉ để
làm kiếm tiền cho các bé ở cô nhi viện và đi học cho bản thân mình có
kiến thức rộng lớn, cho dù anh đã phạm sai lầm thì cô luôn tha thứ cho
anh không để trong lòng.. cũng không giận quá lâu hay là hận anh về một
thứ gì đó.
Lăng Ngạo Thiên mặt mày tối sầm lại âm u, thoạt nhìn là khổ sở.. anh
vất vất cái áo vest lên nghiêm mặt: "Đến lúc thực hiện lời hứa rồi, bà
xã.. chờ anh!" Chờ anh tìm được em.. chờ anh "lột da" những người chán
sống đó!
"Thiên, em tin anh!"