Mạc Dương Minh quăng tờ giấy báo cáo xuống đất, anh nói: "Em từ đâu lại có
thai? Anh nhớ không lầm đã đưa em thuốc." Vương Sương liền dè dặt nói
những câu trách móc anh: "Mạc phó tổng, cậu cũng biết con gái tôi nó còn trong trắng.. bây giờ cậu lấy đi của nó còn bắt nó uống. Nó bây giờ có
thai rồi lẽ nào cậu không chịu trách nhiệm?"
"Tôi hiện tại đã có bạn gái."
Vương Huyên nghiến răng ả kéo kéo tay áo của Vương Sương khóc nức nở: "Ba, ba đừng làm khó anh ấy. Con có thể bỏ đứa bé đi mà, là do con tình nguyện cho nên không thể trách anh ấy được." Người đàn ông tuổi trung
niên thở dài nhìn ả mà than thở trách móc anh: "Chỉ trách con yêu người
không tốt, ta.. con bỏ đi đứa bé trong bụng nhưng đứa bé đó không có
tội."
Mẹ của Vương Huyên đẩy Vương Sương ra, bà nói: "Huyên Huyên, con gái
của mẹ.. con thật thiện lương. Sao con lại có cuộc sống bi ai thế này
chứ."
Mạc Dương Minh thần sắc không ổn định, nhìn một nhà ba người cứ lãi
nhãi khiến cho anh không vui: "Em không cần phải phá, cứ sanh nó ra tôi
sẽ chu cấp tiền hàng tháng cho con." Còn về phần Luyến nhi.. anh có lẽ
nên chọn một thời điểm thích hợp để nói rõ ràng. Nếu như cô có con của
người khác.. anh lại có của người khác.. thế có được gọi là huề không?
Như vậy anh sẽ không có gì trách móc cô nữa.
Anh mở cửa phòng, bỏ đi ra bên ngoài: "Một ngày.. chỉ một ngày nhưng nhiều chuyện xảy ra thế này!"
Lăng Ngạo Thiên ngồi trong phòng của trưởng thôn Lĩnh, anh nâng cốc
trà ấm lên: "Trưởng thôn, ông cũng biết tôi đến đây vì lí do gì." Trưởng thôn nói: "Lăng tổng.. như thế thì làm khó chúng tôi quá, nơi này mấy
đời không hề thay đổi, với cả nó tượng trưng cho sắc đẹp của thôn.. tôi
sao có thể..."
"Ông chắc không muốn tôi làm khó dễ thôn Lĩnh, vốn tôi chỉ muốn nơi
này để phát triển cho Lăng Đế vì ở đây khá thuận lợi, mọi người có thể
sống ở đây nhưng tôi cần nơi này để xây dựng.. việc nơi ở tôi sẽ sắp xếp bảo đảm không khiến cho cả thôn thất vọng."
"Ngài khách sáo quá, thật sự mà nói tôi vẫn khó chọn."
"Thế cứ như vậy đi, trợ lý của tôi sẽ bàn bạc với ông." Lăng Ngạo
Thiên đứng dậy, anh bước chân ra khỏi cái ngôi nhà cũ của trưởng thôn
lại nhìn sang bên trái.. cái mộ à: "Cái này?"
Trưởng thôn Lĩnh bước ra nhìn vào cái mộ, à.. ra là ngài ấy nhìn cái
này: "Đây chính là mộ của Tam vương gia Hách Liên Hiên, năm đấy."
Lăng Ngạo Thiên nhíu chặt mày lại, kì lạ.. anh nghe tên này sao lòng lại cảm thấy tò mò: "Hách Liên Hiên?"
"Cậu lẽ nào không biết Ngài ấy là một người tài giỏi, thời lúc ấy
ngài ấy là người đứng đầu, quyền lực.. vô cùng hùng vĩ nữa. Phải gọi là
mọi thứ đều xuất sắc, mà uổng cho một đời người." Trưởng thôn Lĩnh thở
dài lắc đầu, ông đến cầm lấy chiếc khăn vừa được giặt rồi lau mộ sạch
sẽ.
"Thế nào lại uổng?" Ông càng nói, thì anh lại càng muốn biết về người này.
Trưởng thôn Lĩnh đứng dậy bỏ chiếc khăn vào thao nước giặt thêm một
lần, rồi cúi người lại lau nhẹ nhàng: "Tam vương phi là vợ của ngài ấy,
mà vì hiểu lầm ngài cho nên vương phi đau lòng tự sát.. chôn mình trong
ngọn lửa lớn. Tam vương gia đau thương dùng kiếm đâm mình. Hai người
chết cùng ngày cùng tháng và tất nhiên là cùng năm."
"Thật là có chuyện tình như vậy? Khó tin.." Miệng thì bảo khó tin
nhưng bên trong anh lại lay động vì câu chuyện này, đấy là kể tóm tắt..
nghe cô gái chết trong biển lửa mà cảm thấy mình có thể hiểu được.. mà
mình còn có chút nhói lòng.
Ông bật cười ha hả: "Ngài vốn nên coi lịch sử này của cả hai, rất là
cảm động lòng người, vì thế mà ai ai cũng ùa đến để xem đấy." Anh đi đến nhìn chiếc mộ chằm chằm, dưới ánh nắng xế chiều chiếu rọi qua.. cơn gió thoang thoảng những ngọn tóc ngắn cứ đong đưa theo, hai tay anh xỏ vào
túi quần.. phút trôi qua anh vẫn nhìn nó.
Trưởng thôn Lĩnh dọn dẹp rồi cất đồ vào bên trong, anh gập người
nhìn: "Hmm.." Lăng Ngạo Thiên ánh mắt của phượng hoàng một màu đỏ cứ
chăm vào nó: "Cảm giác này là gì?!"
Tiếng của đàn ông trung niên cười nói: "Lăng tổng có hứng thú lắm
sao, ôi cha nhắc mới nhớ.. ông già này đây càng nhìn ngài càng thấy ngài rất giống Tam vương gia Hách Liên Hiên." Anh đứng dậy quay đầu nhìn
ông: "Giống?"
"Theo tôi, tôi cho ngài xem đây."
Hai người đứng trước bức tranh minh họa chân dung của Hách Liên Hiên, đôi mắt anh mở to ra khó tin: "Giống quá rồi." Anh đưa tay cầm lên thử
chân dung: "Vậy còn của Tam vương phi?"
Trưởng thôn Lĩnh cầm lấy chân dung anh đưa cho mình, ông treo lại lên đó nhìn vào nó: "Tiếc thật, của Tam vương phi thì không có bởi vì cô ấy là một tướng quân chỉ ra chiến trường.. nào có thời gian vẽ chân dung.. cho nên đó vẫn mãi là một bí ẩn. Nhưng nghe nói cô ấy là bóng hồng, là
cô nương mà các phái nam đều yêu thích, một cô gái xinh đẹp.. làn da
trắng như nhung.. cùng với đôi mắt tỏ vẻ thanh toát hiền thục, lại tài
giỏi chỉ kém ngài ấy hai bậc. Thời đó nếu là phái nữ, cô ấy là mạnh nhất rồi. Cứ tưởng cô ấy không có điểm yếu, nào ngờ đâu điểm yếu đó của cô
ấy là tình yêu của mình."
Lăng Ngạo Thiên gật đầu, anh nhớ lại chính vợ của mình từ chối.. anh
tự hỏi tại sao cô nói thích nhưng lại không muốn anh chọn nơi này để xây dựng. Thật sự muốn biết chính xác là chuyện gì..
Anh nói: "Không cần đâu, thôn Lĩnh cứ để như vậy.. tôi đột nhiên cảm thấy nơi này không thích hợp."
"Cảm ơn Lăng tổng!"
"Vậy thì tôi đi, không cần tiễn."
"Đâu có được.. ngài đến thăm là vinh hạnh của chúng tôi."
"Không cần!"
Lăng Ngạo Thiên đi ra bên ngoài, anh đến chỗ mà cả hai đã thuê qua
đêm ở đây. Anh bước vào sân vườn đang treo đèn ở đó.. nhìn chính vợ của
mình với ánh đèn cho nên lại lung linh, một góc nghiêng thật sự xinh
đẹp: "Bà xã, trời trở lạnh." Anh tháo áo khoác của mình ra choàng lên
cho cô.
"Em thế nào, giận anh? Không thèm trả lời?"
"Em không, chỉ là em rất thích nơi này.. nếu xây lại sẽ không còn như trước nữa."
Anh thở dài: "Anh đổi ý rồi, anh kiếm được một nơi tốt hơn, đất rộng
hơn ở nơi này.. thế hài lòng bà xã chưa hả?" Cô cười cười: "Không giận
mà, anh muốn thì cũng được.. chỉ cần trừ cái ngôi nhà cũ đó."
"Được được được, đều giữ cả." Anh vỗ vỗ nhẹ vai của cô rồi ngồi kế
bên cạnh, đầu gục xuống bàn mĩm cười nhìn cô, cô đỏ mặt nói: "Đừng nhìn
em như vậy."
"Sao lại không nhìn?"
Hạ Vy Vy: "Có ai nói với anh rằng nhan sắc của anh rất là mê mẩn
người không, gọi là yêu nghiệt đó!" Lăng Ngạo Thiên nhịn không nỗi bật
cười: "Haha."
"Đừng có cười em."
Lăng Ngạo Thiên lấy tay sờ đến mái tóc đen dài của ô, rồi uốn uốn
nó.. sau đó vén tóc của cô lên. Tay chọt vô má cô rồi nhéo nhẹ đôi má
ửng hồng đó, anh ánh mắt thâm tình lại yêu chiều vô cùng: "Aw.. anh như
thế nào lại không biết.. em thật là đáng yêu, vợ à!" Anh cười cười nhìn
anh, cô cũng dường như kinh ngạc về câu nói này.. từ khi nào gương mặt
không lạnh lùng như một Đại ma vương.. đổi lại là ấm áp dành cho cô, nụ
cười này.. đôi mắt màu đỏ và gương mặt soái.. dành cho cô! Biết bao lần
cứ nhìn anh cười, bên trong lại đập rộn ràng. Có lẽ cũng không bao giờ
quên được..