Quản gia Tô bỗng chốc phẫn nộ, người già như ông sống biết bao nhiêu năm ăn
tô cơm còn hơn Hoa Hoa gấp nhiều lần. Dám qua mặt ông, dám đối xử với
thiếu phu nhân như thế. Nếu mà động đến tiểu thiếu gia nghe thấy sợ là
sẽ không yên lành nỗi thôi!
Nếu thiếu phu nhân biến mất thì thiếu gia sẽ điên lên thôi, ông hối
hận nhất là luôn tốt bụng với Hoa Hoa. Một cô gái luôn ra vẻ ngoan hiền
biết chăm sóc. Ông không ngừng oán hận.
Tiếng "bịch" rơi xuống trước cửa, một cậu nhóc đang cứng đờ người,
nước mắt rơi lã chã.. gấu bông của Hạ Vy Vy tặng cậu rớt xuống đất.
"Thần Thần" Quin Alice chấn kinh nhìn cậu.
"Mommy, mommy.." Lăng Thần không ngừng lẩm bẩm từ mommy đó! Phía sau
cậu lại là Lăng Hoa và Lăng Phong.. vì điều gì cả ba người đều đến đây?
Lăng Ngạo Thiên thấy cậu mà chẳng biết nói lời nào, chỉ có vẻ mặt có
lỗi với người con trai này. Anh đã từng hứa sẽ cho cậu một gia đình hạnh phúc nhất nhưng là chưa đi đến đâu chính anh đã tự phá hủy nó.
Anh vì chờ đợi tin tức tìm kiếm cô mà chẳng có quan tâm đến việc gì
nữa rồi, chỉ cần cô quay lại thì anh sẽ giải thích mọi chuyện dù cho cô
không tin lời anh, anh sẽ dùng hành động chứng minh điều đó. Anh chưa
từng trêu đùa cô, chưa từng nghĩ sẽ làm tổn thương cô.
Một sự bốc đồng của bản thân mà ghen tị với quá khứ của cô, anh lại
nào ngờ cái tên mà cô nhớ đến lại là anh. Chỉ là anh từ lâu không tìm
kiếm cô bé đó nữa, vì tất cả đều vô dụng thì cần gì phải tìm.. sau khi
mẹ anh qua đời anh chẳng mẩy mây quá nhiều về người xung quanh anh.
Lăng Thần bước tới gần anh, cậu kéo kéo quần của anh, mắt vẫn còn rưng rưng nói: "Daddy, mommy đâu rồi ạ?"
Lăng Ngạo Thiên cắn môi không biết nói gì và làm gì cho tốt cả, anh không nhìn thẳng vào mắt của cậu nhóc. Chỉ đành im lặng.
"Ngài đã làm gì mommy?" Cậu nhóc yểu xìu hỏi mà làm cho mọi người đau lòng.
"Ta đã làm một chuyện rất sai trái." Anh nói.
"Tại sao ngài lại làm như thế?"
Lăng Ngạo Thiên: "..."
"Tại sao ngài lại khiến mommy bỏ rơi con?" Tiếng nói của cậu nhóc như từng mảnh vỡ rơi ra, cậu nhóc thật sự đã bị tổn thương..
Anh vẻ mặt tràn đầy thống khổ, hối hận.. cũng có buồn bã. Anh chỉ nói nhỏ nhẹ, ăn năn rằng: "Ta xin lỗi."
Lăng Thần nghe mà sửng sốt, cậu nức nở kêu tiếng khóc của một đứa bé
vang khắp biệt thự. Cậu lấy tay đánh đánh vào chân anh: "Ngài là người
xấu, tôi ghét ngài!" Lăng lão phu nhân ôm lấy cậu nói: "Thần Thần, chúng ta sẽ kiếm mommy cho con mà."
"Con muốn mommy, mommy!" Lăng Thần kêu gào.
Lăng Ngạo Thiên cúi người, anh nhìn Lăng lão phu nhân sau đó kéo cậu
đến bên cạnh mình: "Thần Thần, là daddy sai, daddy có lỗi với con." Cậu
nhóc căm hận, trừng mắt về phía anh như một hổ con hung dữ mất đi mẹ
mình: "Ngài không thích mommy? Ngài thích bà dì đó?"
"Ta không thích Kiều Mỹ, ta thích mommy của con. Nhưng ta đã hiểu lầm Vy Vy, bây giờ cô ấy đang trừng phạt ta bằng cách bỏ ta đi." Anh nói..
chỉ là câu nói này như tự đâm một nhát dao vào bản thân mình. Anh mắt
nhắm mắt mở bây giờ chỉ biết tìm kiếm cô trong vô vọng...
Lăng Thần không nói lời nào, cậu như người mất hồn ôm gắt gao con gấu bông. Toàn thân bộc lộ mất mát..
Quin Alice vỗ về cậu nhóc, cậu chỉ vào ngực trái của mình tủi thân
nói với mẹ nuôi: "Mẹ ơi, con đau lắm.. con đau ở đây.." Một câu này
nhưng lại làm cho người nghe như là tim bị xé thành từng mảnh.
Cô ôm cậu nhóc mà khóc nức nở: "Thần Thần.."
"Mẹ ơi, mẹ hãy nói với mommy trở về với con được không? Con hứa con
sẽ ngoan mà, con sẽ nghe lời, mommy không thương con nữa sao mẹ?" Ánh
mắt của cậu trống rỗng nhìn xuống đất.
Lăng Ngạo Thiên như bị giày xéo trong lòng, anh nhìn cậu: Xin lỗi con trai.. ta thật sự xin lỗi. Chỉ là... ta thật sự không thể nghĩ Vy Vy có thể đi đâu, cô ấy luôn ở bên cạnh ta. Ta nói rằng ta yêu mommy của con, nhưng bây giờ xem ra ta không hiểu biết về mẹ con.
Mọi thứ về ta cô ấy đều hiểu rõ, chỉ có ta.. là không hiểu gì.
Lăng Phong trầm mặc lo lắng, ông đi đến an ủi người con trai này:
"Ngạo Thiên, ta tin con sẽ tìm được Vy Vy. Con bé rất yêu thương và quan tâm đến mọi người và nhất là con mà."
Anh chỉ cười nhạt chế giễu mình: "Ba, ba biết không? Điều con hối hận nhất là không tin tưởng vợ con và không muốn xảy ra nhất là mất cô ấy." Mọi người đều nhận ra rằng cô yêu anh chỉ có anh là không hề nhận ra
điều đó. Anh chỉ từng nghĩ nếu cô không mang thai thì cô chắc gì đã kết
hôn với anh..
Lăng Phong mệt mỏi vỗ vai anh, người con trai này của ông chưa từng
lộ ra vẻ mặt khổ sở.. Tư Tuyết mất đi thì tâm can của người con này như
đã chết, lại một lần nữa Hạ Vy Vy xuất hiện. Cuộc đời con ông lại rực rỡ thêm sắc màu.. có gia đình nhỏ bên cạnh. Mà bây giờ lại...
Lăng Hoa chẳng thể nói gì, bà đã già rồi.. chuyện của lũ trẻ biết làm thế nào được đây. Bà cử thêm nhiều người đi tìm kiếm cháu dâu của mình.
Lăng Ngạo Thiên nói với Quin Alice: "Đưa thằng bé lên phòng dùm tôi, tôi có việc cần xử lý ở đây."
Quin Alice gật đầu bế cậu đi lên phòng. Kelvin cũng đi theo.
Bây giờ ở dưới chỉ có người Lăng gia thì không cần phải kiêng kị với
một ai. Bảo tiêu kéo Hoa Hoa đến trước mặt Lăng Ngạo Thiên, kế bên lại
là Lăng Hoa và Lăng Phong. Hoa Hoa sợ đến mức mặt tái mét.
Lăng Hoa ảm đạm thần sắc không mấy vui vẻ nhìn cô gái đang quỳ dưới đất, cô gái này đã làm gì khiến cháu trai của bà tức giận?
Anh chẳng hé nửa lời, quản gia Tô đi đến nói: "Hoa Hoa, cô tại sao
lại đối với thiếu phu nhân như thế? Thiếu phu nhân chưa bao giờ bạc đãi
ai cả, điều gì khiến cô làm như vậy?"
Cô thần sắc cứng lại, sợ hãi chẳng ích gì, đã làm rồi mà Lăng Ngạo
Thiên cũng đã biết rồi thì cũng phải "chết" thôi. Cô ngước mặt ngạo mạn
nói: "Cô ta giả vờ là một thánh mẫu, lương thiện! Tôi chán ghét cái cách cô ta sống giả tạo như thế! Cô ta là hồ ly tinh, một con hồ ly tinh
không biết liêm sỉ!"
Hoa Hoa đã làm ở đây được năm, cô ta là người gần bên cạnh thiếu
gia nhưng thiếu gia lại không thích cô ta. Cô đã yêu anh từ lần gặp đầu
tiên, anh là người chồng quốc dân mà ai cũng mong muốn lấy. Không tránh
khỏi cả cô cũng muốn.
Sau đó lại từ khi nào một cô gái được anh dẫn về, ăn cơm cùng nhau cử chỉ thân mật.
Cô chưa từng thấy thiếu gia vui vẻ đến thế, chỉ là được cái xinh đẹp
còn gia thế chỉ là một cái cô nhi lại trèo lên được cây cao!
Lăng Ngạo Thiên tức giận, anh đứng dậy: "Mẹ nó, cô nói cái gì!" Lăng Hoa cản lại: "Ngồi xuống, không được nóng nảy."
Quản gia Tô bị cô ta quay vòng vòng đã tức đến mức chỉ muốn quăng cô
ra ngoài. Ông tại sao không nhận ra cô gái này đối thiếu gia không bình
thường như người khác.
Cô ta nói tiếp, cười man rợ: "Cô ta sẽ quên tất cả các người nhanh thôi!"
"Quên?" Quản gia Tô thắc mắc.
"Phải, tôi từ lâu đã bỏ một dược độc lạ cho vào ly cô ta uống. Độc đó tên là X." Hoa Hoa cười lớn.
Lăng Ngạo Thiên điên cuồng nhìn Hoa Hoa, anh đạp Hoa Hoa một cái: "Mẹ nó, con đàn bà đê tiện!"
Quản gia Tô: "Hoa Hoa tên thật là Lâm Hoa, là một cô gái xuất thân từ thôn quê ở thành phố nhỏ. Cô có một người em gái đang được chăm sóc ở
cô nhi viện Anh Đào, ba mất sớm và người mẹ đang bị bệnh tim nghiêm
trọng ở bệnh viện nhưng may mắn hai ngày trước đã có một ca phẩu thuật
thay tim mới."
Hoa Hoa trợn mắt: "Các người định làm gì!"
Ông điềm tĩnh trả lời: "Cô sai rồi."
"Tôi sai? Sai gì chứ, buồn cười! Các người không được động đến gia đình của tôi!" Hoa Hoa nói.
"Cô đã đối xử với ân nhân của bản thân rất tệ."
"Ân nhân?" Hoa Hoa chẳng hiểu ông đang nói gì cô bèn hỏi.
Quản gia Tô gật đầu, ông sờ sờ cái kính của mình sau đó nói: "Cô nhi
viện Anh Đào thì mẹ Dương là người cai quản và chăm sóc các em đó, nhưng cô không hề biết thiếu phu nhân cũng là cô nhi lớn lên ở đó. Số thức ăn bà ấy nuôi nấng các bé kể cả em gái cô là do cô ấy đi làm thêm ở bên
ngoài gửi về, cô ấy khi rảnh rỗi sẽ đến dạy dỗ cho các bé một số kiến
thức.
Bệnh tim của mẹ cô, lúc đó khi nghe cô kể rằng mẹ cô sắp mất vì số
tiền phẫu thuật rất lớn. Ông già này đã bất cẩn nói ra cho thiếu phu
nhân biết. Thiếu phu nhân đã gọi cho thiếu gia mượn tiền để trả phí phẫu thuật và xin thiếu gia giúp đỡ tìm kiếm trái tim phù hợp cho mẹ cô. Cô
thử nghĩ xem ở bệnh viện đó nhỏ như thế ở đâu ra trái tim phù hợp đến
hoàn hảo, ai lại cho trả số tiền lớn cho cô mà không đòi bất cứ cái gì.
Cô lấy ơn báo oán người tốt."
Hoa Hoa bị ông nói đến phát sợ, cô lắc đầu: "Tôi không tin! Không thể nào.."
"Tất cả đều là sự thật." Ông cầm tờ giấy trả phí ở bệnh viện cô đã trả đưa cho Hoa Hoa, người ký tên rõ ràng là Hạ Vy Vy.
Cô khóc lóc: "Không thể nào.. thiếu phu nhân.. xin lỗi, tôi xin lỗi."
Anh mệt nhừ cả người nói: "Mau đưa thuốc giải cho tôi." Cô thút thít
nói: "Tôi không có thuốc giải, đó là của Kiều Mỹ đưa cho tôi."
Kiều Mỹ lại là Kiều Mỹ!!!
"Xin lỗi, thiếu phu nhân, tôi có lỗi với người." Hoa Hoa không ngừng lẩm bẩm.
Lăng Hoa và Lăng Phong nghe xong liền chẳng thể nói lời nào, cái này
cũng quá là tốt bụng rồi.. nếu như thì có khi lại không có người nào
có thể giúp đỡ người không có quan hệ gì với mình. Xem ra người con,
người cháu này có người vợ rất tuyệt vời.. đúng là không thể xem thường
con mắt nhìn người của anh.
Bảo sao anh lại yêu Hạ Vy Vy đến như thế, anh yêu tất cả của cô. Lúc
đầu gặp gỡ cô lại mắng anh nhưng là lại cho anh ấn tượng sâu sắc.
Hoa Hoa được đưa đi, trước khi đi cô đã cầu xin: "Thiếu gia, thiếu
phu nhân về xin hãy cho tôi gặp thiếu phu nhân. Tôi có rất nhiều điều
cần nói với thiếu phu nhân!" Hoa Hoa thành khẩn xin anh, một lần thôi..
chỉ một lần..
Kiều Mỹ, cô được lắm.. cô không muốn sống nữa rồi! Cái loại độc dược
không rõ ràng như thế lại dám cho Vy Vy uống nó! Mẹ kiếp, tuần này bản thân anh đã làm gì thế này!
Anh đau lòng nhớ đến người con gái này: Em lại giúp đỡ người như thế có xứng đáng không bà xã? Em đang ở đâu?
Nếu như cô quên anh thì sao.. anh không thể tưởng tượng được nó.