"Ngạo Thiên, sao anh không gọi điện cho em, em rất nhớ anh." Giọng cô gái này rất õng ẹo, nghe mà nổi da gà. Cô cựa cựa ngực vào tay Lăng Ngạo Thiên.
Anh nhìn Hạ Vy Vy, chỉ thấy cô nhìn anh giống như nói các cô gái của
anh thật là.. "đẹp". Anh khó chịu đẩy cô té ngã: "Tương Tư, cô nghĩ cô
là ai mà có thể gọi tên tôi. Ai cho phép cô gọi Ngạo Thiên hả?"
Tương Tư khϊế͙p͙ sợ nhìn anh: "Ngạo Thiên anh giận em sao? Em xin lỗi."
Lăng Ngạo Thiên đá cô ra, cô té bịch xuống dưới đất, thật là quê. Hạ
Vy Vy ngồi đó nhìn không nói gì, lơ đi. Tương Tư nhìn cô nói: "Sao? Cô
không thấy người yêu cãi nhau sao? Cút ra cho tôi."
Hạ Vy Vy nhìn cô nói, ánh mắt sắc bén như nói tôi sẽ giết chết cô nếu cô dám ăn nói như vậy với tôi: "Cô có bệnh sao? Buồn cười, cô là người
yêu anh ta? Nếu là người yêu sao anh ta không nể mặt cô mà đá cô ra
trước mặt cô gái khác." Tương Tư ôm lấy anh: "Ngạo Thiên anh nhìn cô trợ lí này của anh xem, cô ta dám mắng em." tỏ vẻ uất ức.
Hạ Vy Vy bó tay, diễn sâu thật. Cô nhìn anh: "Khỏi cần đuổi, tôi đi
tôi đi. Hai người giải quyết với nhau không liên quan tới tôi. Thật xin
lỗi tổng giám đốc, tôi lỡ mắng người yêu anh."
Anh thấy cô mặt trắng bệch: "Em đứng lại."
Anh hất tay cô ra: "Tôi với cô là người yêu hồi nào? Ai bảo với cô."
Tương Tư nói: "Em là người yêu anh mà Ngạo Thiên, anh sao vậy, anh khó
chịu ở đâu sao, hay anh giận em."
Lăng Ngạo Thiên lạnh lùng: "Cô không phải người yêu tôi." Tương Tư khóc lóc nói: "Anh không nhớ đêm đó sao."
Anh cười khinh bỉ: "Người cô qua lại đêm đó không phải tôi, là người do tôi phái tới." Tương Tư ả la lên: "Không! Là anh!"
Lăng Ngạo Thiên cười trào phúng: "Cô không tin? Tôi chán ghét cô, làm sao tôi lên giường với cô được, người cô thật thối." Tương Tư dùng nước hoa hàng hiệu: "Em xài nước hoa này rất thơm, anh ngửi lại xem, rất dễ
chịu mà."
"Thật khó ngửi. Bẩn chết tôi rồi cút đi." Anh ngồi trêи ghế, hai tay
dang ra, nhìn Tương Tư, vẻ mặt âm trầm như cô khóc kệ cô liên quan gì
đến tôi.
Hạ Vy Vy đứng ngây ngẩn trợn mắt nhìn, dù mặt Tương Tư sửa nhưng nhìn cũng không đến nỗi tệ.
"Đồ xấu xí, mặt của cô vặn vẹo khó coi như vậy mà đòi tôi lên giường
với cô. Nếu tôi có lên giường với cô thì cô định ép tôi chịu trách nhiệm sao?" Anh khinh, lại nói: "Lăng Ngạo Thiên tôi không thích bị ai tính
toán. Nhất là loại đàn bà như cô."
Tương Tư khuỵ người, khóc lóc, nhìn cô như một con kiến tuỳ ý bị giẫm đạp. Hạ Vy Vy lắc đầu.
Ả cứ níu kéo: "Anh yêu em mà đúng không? Anh sẽ không để em lên
giường với người đàn ông khác, Ngạo Thiên đừng quậy nữa, em có thai rồi, đứa bé này là của anh."
Hạ Vy Vy hốt hoảng. Có thai sao? Tin này khá là sốc nha.
Lăng Ngạo Thiên nhìn ả: "Thật kinh tởm, tôi đã nói tôi đây không có
lên giường với cô, cô đi mà tìm người đàn ông làm cô có thai. Đừng ở đây nói bậy nói bạ, hỏng danh dự tôi."
"Ngạo Thiên anh không sợ người ta đàm luận anh sao? Đây là đứa bé của anh mà. Em biết đây là con của chúng ta." Tương Tư khóc tới mức trang
điểm bị nhoè ra, thật là tiều tuỵ.
Anh trừng mắt lên: "Tôi sợ? Đấy không phải con tôi, con mẹ nó. Đừng
làm tôi mất kiên nhẫn." Anh một tay kéo Hạ Vy Vy tới: "Đây là người yêu
tôi."
Cô hốt hoảng nhìn anh, gì vậy trời. Chuyện hai người lôi tôi vào làm gì, tôi thật vô tội, ông trời cứu con.
Tương Tư cứ như vậy, khóc lóc, cô trừng mắt về phía cô: "Tiện nhân!
Ngạo Thiên sao anh có thể yêu một con tiện nhân, em mới là người anh
yêu." Mặt ả giận dữ, căm hận tràn đầy địch ý. Tương Tư hét nhào tới cô:
"Đồ tiểu tam! Tôi giết cô." cô chạy vồ lấy định tát cô.
Anh định chặn lại.
Một tiếng BỐP, nhân viên đứng ở đó khá lâu đứng nhìn, xôn xao bàn tán.
Tương Tư cứng đờ, sờ mặt ả đau rát.. ả la: "Á! Đau quá!"
Lăng Ngạo Thiên nhìn cô vẻ mặt kinh ngạc. Liền sau đó Hạ Vy Vy nói:
"Cô dám nói tôi là tiện nhân? Nực cười? Cô mới là tiện nhân, cô là tiểu
tam. Cô dám vác cái thai này vào kêu người yêu tôi chịu trách nhiệm? Có
tin tôi tát cô thêm không!" Tương Tư hốt hoảng che mặt: "Ngạo Thiên cứu
em."
Lăng Ngạo Thiên đứng đó không nói gì, lộ ra vẻ đắc ý "Người yêu tôi", vẻ mặt anh hài lòng. Nhìn anh vui như vậy ai mà thèm để ý lời ả họ
Tương này nói.
Hạ Vy Vy nhéo hông Lăng Ngạo Thiên, anh nhìn cô, lơ đi không nói gì.
Tương Tư lại nói: "Anh không thể yêu loại hung hăng như vậy, em mới
là người xứng đáng để anh yêu." Hạ Vy Vy nổi điên lên, tôi chịu đựng đủ
rồi nhá, tôi là người phụ nữ hung hăng ư: "Cô câm mồm!" Cô giơ tay lên, ả sợ hãi la lên: "Á!"
Hạ Vy Vy lạnh lùng nhìn Tương Tư khuỵ ở dưới đất, quay sang nhìn mọi
người đứng đó: "Nghe cho rõ đây, Lăng Ngạo Thiên là người yêu tôi, còn
không mau kêu người đuổi người phụ nữ này ra ngoài."
Anh trợn mắt, không thể tin cô nói trước mặt mọi người như vậy
"Ngạo Thiên em có thai, em có thai." Tương Tư ôm chân của anh, thật khó coi...
Anh đá cô ra: "Cô thật bẩn, tôi không chịu được mùi của cô." Ngạo
Thiên ôm lấy eo Vy Vy: "Cô ấy là người yêu tôi, cô ấy hiện tại mang thai con tôi. Tôi chỉ yêu cô ấy." Cô cứng đờ, định đẩy anh nhưng bị Ngạo
Thiên ôm chặt hơn, tên điên chết tôi rồi. Thai gì chứ.
Lăng Ngạo Thiên chớp mắt nhìn cô, cười nhu hoà. Hôn lên trán cô.
Tim Vy Vy nhảy dựng lên, đập rộn ràng, mặt cô đỏ ửng lên. Ha, khỏi nhìn cũng biết cô đang xấu hổ rồi.
Cô cười gượng: "Đừng hôn như vậy trước mặt mọi người, em ngại lắm
Ngạo Thiên." Anh cười: "Em ngại nhưng anh không ngại." Mém xíu muốn phụt cười lớn vì cô diễn quá sâu.
Cô chỉ nghĩ anh thật biết cách lợi dụng người khác, lại chiếm tiện
nghi hôn trán cô. Thù này không trả không được.. Cô ngắt cáu phía sau
lưng của anh, anh cũng không cảm thấy đau chỉ thấy cô thật đáng yêu. Đây là nhím nhỏ của anh.
Tương Tư đứng đó, đố kị, nhưng không phản bác vì nhiều người đang
nhìn ả. Ả hận không thể giết cả hai người, chỉ khóc lóc chạy ra ngoài
công ty. Trước khi chạy đi ả nói: "Anh sẽ hối hận."
Hạ Vy Vy nhìn mọi người: "Mọi người mau, mau đi làm a. Không có gì
không có gì cả, thật xin lỗi vì làm ảnh hưởng tới mọi người." Cô cười
cười.
Khép cửa lại.
Hạ Vy Vy liếc mắt nhìn anh: "Anh dám chiếm tiện nghi của tôi. Đồ sắc
lang." Hai tai đỏ ửng. Anh phản bác, không chút tự trọng: "Không phải em cũng rất thích được anh hôn sao? Mặt em đỏ hết rồi." Cô chối: "Không,
tôi là do tôi.. tôi nóng nên mặt tôi hơi đỏ. Có gì mà thích với không
thích anh không được nói lung tung."
"Ừ." Anh cười
Nghe giọng cô nói: "Sao anh lại đứng trước mặt mọi người nói tôi mang thai, tôi biết chui đầu xuống đâu bây giờ." Anh cau mày: "Đừng lo, em
không có sau này em sẽ có."
"Tôi là không thèm mang thai con anh." Hạ Vy Vy ngồi xuống ghế, hướng mắt nhìn anh chằm chằm: "Anh không biết ơn tôi sao? Nhờ tôi nên anh mới thoát khỏi người yêu Tương Tư của anh tổng giám đốc."
"Được thôi, em muốn tôi đền đáp gì, tình yêu của anh hay là thân anh." Lăng Ngạo Thiên ung dung nói, thông minh ghê ba..
Cô cạn lời với anh: "Vậy thì không cần đâu, anh làm tiếp tục tôi đi ra ngoài một lát."
"Em đi đâu?" Anh hỏi.
Cô nói: "Tôi đi ra ngoài mua chút đồ. Tôi sẽ vào ngay."
"Ừ." Lăng Ngạo Thiên gật đầu: "Em đi."
Cô vừa định đi vào liền thấy một bóng người quen thuộc.
Thượng Hữu Anh.
Cô mặc kệ anh ta đứng ở đây làm gì, cô sải chân đi về hướng công ty
liền bị Thượng Hữu Anh kéo tay lại: "Vy Vy em nghe anh nói." Giọng người đàn ông mềm nhũn, giống như anh có uất ức, đau xót trong lòng.
Cô nhìn anh, nữa, lại nữa rồi.