Tại một góc nào đó ở bãi đỗ xe khách sạn Mạc Mộ.
Cô gái dụi dụi con mắt, nửa tỉnh nở mơ mở mắt, cô định vươn tay ra
thì lại phát giác có gì đó sai sai. Đối diện mặt chạm mặt, người đàn ông đang nằm kế cô là... Mạc Dương Minh!
Quin Alice hoảng hốt, nhìn xuống eo mình thì thấy tay hắn đang ôm
chặt người cô vào lòng, cô đưa tay che mặt bản thân xấu hổ. Chuyện gì đã xảy ra, trời đất cô với hắn...
Cô chợt nhớ lại tất cả, mặt đỏ bừng, cô vậy mà định hôn người đàn ông ngoại quốc xa lạ nhưng công nhận hắn cũng ngon phết nhờ.. ngọt tới
xương ý. Đang chơi vui vẻ thì Mạc Dương Minh lại lôi kéo cô đi về, ở
trước cổng lại ép cô vào tường rồi nói mấy câu quỷ dị. Ở trêи xe lại ôm
anh khóc, cái đùi to rồi cái bờ ngực vạm vỡ của anh.
"Mà hình như mình quên cái gì ý nhỉ? Lúc đó anh ta nói gì ta, chẳng nhớ rõ." Cô nghĩ ngợi, hừm hừm.. là gì ta...
"Anh lỡ yêu em rồi." Cô lập tức đỏ mặt, không thể nào.. anh làm gì biết yêu, Vương Huyên kia mới là người phụ nữ của anh.
Aaaaaa! Tôi điên mất rồi!!!!! Này Alice mày đừng nghĩ bậy bạ nha!!
Quin Alice lắc đầu, haha.. chắc mình mơ thôi thế méo nào mà mình lại
nằm ngủ với hắn. Còn đáng nói hơn cô cảm nhận được hình như cả đêm cô
cũng ôm lấy người hắn thoải mái ngủ đến sáng thế này, thật là cái giấc
mơ này. Cô nhắm mắt lại, phút.. phút.. trôi qua nhẹ nhàng.
Cô mở mắt, đệch, là thật! Tất cả đều là thật!
Quin Alice bật dậy đẩy anh té ngã xuống đất. Anh đau nhức người gãi
gãi đầu mình, khó chịu nói: "Em làm gì vậy, mới sáng sớm dở trò lưu manh rồi." Anh bất mãn trong lòng, hở ra là đá anh như thế này.
Nhìn xuống dưới mình, cái đậu xanh rau má, hắn cởi áo ngực bên trong
của mình, cô ngượng ngùng lấy ngón tay chỉ anh: "Anh! Anh.. cái đồ.. sắc lang."
"Gì mà sắc lang?" Anh hỏi.
Áo ngực của cô hắn tháo ra rồi đặt ở dưới sô pha, cô cầm lên che lại: "Sao anh lại cởi áo của tôi ra?" Cô nắm lấy cổ áo của anh giật giật,
anh chóng mặt: "Này, buông ra! Em điên à."
Cô hấp tấp, ánh mắt như muốn giết người: "Nói đi, khai sự thật mau!
Hôm qua anh đã làm gì tôi hả?" Anh giang hai tay vô tội mắt đảo qua phía khác ung dung trả lời: "Làm gì thì em cũng biết rồi, chỉ cởi áo ngực
thôi." Anh nhỏ giọng hơi đỏ mặt.
"Sao anh có thể làm như vậy chứ!" Cô bất mãn nói, ôi cho tôi cái hố để chui đầu đi huhu.
Anh nhăn mặt: "Không phải chứ, bên trong có phải chưa từng thấy đâu
mà ngại ngùng. Hôm qua em còn nói tức ngực, anh nghĩ em khó ngủ nên cởi
cho thoải mái hơn thôi." Trách anh làm sao được, tự nhiên mấy bữa nay
đang bị "liệt" xong rồi ôm cô cái nó "cúc cu" luôn.
Anh không trách thì thôi chớ.
"Mạc Dương Minh, anh thật quá đáng!" Cô run cả người oán trách anh.
"Em nói tôi quá đáng?" Anh nhăn cả mặt không hứng thú, sáng sớm ra đã kiếm chuyện.
Cô lấy tay che mắt, dòng lệ rơi xuống má của bản thân ngày một nhiều, giọng thất thanh của cô nức nở: "Anh lúc nào cũng bá đạo như vậy, Mạc
Dương Minh anh có từng nghĩ tôi là phụ nữ đơn thân không? Anh nhìn thấy
bên trong tôi nhưng đó chỉ là một lỗi lầm ở quá khứ, anh cứ nói những
câu đó... Anh có từng tôn trọng tôi chưa?"
Cô quát, giọng đã khàn đi: "Sao anh có thể xem như chuyện thường như thế chứ!"
Quin Alice cầm lấy áo ngực của mình nhét vào giỏ xách, cô mặc áo
khoác vào che ngực mình. Liền mở cửa xe.. nhưng là cửa đã bị anh khóa.
Anh rũ mày đưa tay ôm lấy cô, cô nước mắt rơi lã chã: "Đồ khốn! Anh là đồ khốn! Mở cửa cho tôi."
"Xin lỗi, Luyến nhi.. anh xin lỗi."
Hai tay thành nắm đấm đánh vào ngực của anh không ngừng chửi rủa người đàn ông này: "Mạc Dương Minh khốn kiếp, tôi ghét anh."
Anh lấy tay nâng nhẹ cằm cô lên đối mặt với mình: "Anh yêu em." Cô
bất ngờ... không gian lại rơi vào bầu không khí yên ắng, cười nhạt: "Anh nghĩ tôi tin anh sao?"
Anh vồ lấy môi cô hôn chặt, cô cố gắng đẩy anh bao nhiêu cũng không
được.. cô không thể phản kháng được, sức lực của người đàn ông này ghê
gớm. Anh buông lỏng ra, môi cô bị anh hôn đến có chút sưng. Cô đẩy anh
ra: "Anh điên rồi."
"Luyến nhi, cho anh cơ hội được không? Anh nghiêm túc đó." Mạc Dương Minh hơi buồn bã nhìn cô.
Cô xót xa không nhìn thẳng mặt: "Được." Chỉ nhìn hắn buồn bã cô liền
đau lòng người đàn ông này, lẽ nào đã động lòng. Hắn là một tay chơi nếu tin tưởng vào hắn cô sẽ là người thua cuộc.. chắc chắn như vậy.
Chỉ là nói "được" thôi nhưng cô thừa biết tâm hắn đã chết.. cô đã
nghe nói việc Vương Huyên là người phụ nữ duy nhất hắn cưng chiều. Tâm
của hắn đã chết khi Vương Huyên ra đi, từ đó hắn bắt đầu ăn chơi với các cô gái.
Reng reng reng, tiếng điện thoại với số lạ gọi đến.
"Alo?" Quin Alice nặng nề gặng nói.
"Kiều Luyến, là con hả.. ta là Kiều Tước đây, ta muốn gặp con để nói
chuyện về tài sản." Giọng ông hơi chập chừng, mấy bữa nay bị con ả này
ép đến gần chết rồi. Kiều thị như thế mà bị một đứa con gái không ra gì
làm cho sắp phá sản.
"Được rồi, ông cứ ở đó chờ tôi đi." Cô cúp máy ngang mệt mỏi không muốn nghe tiếp.
Mạc Dương Minh hỏi: "Chuyện gì?"
"Anh mở cửa đi, tôi có công việc." Cô nói.
Anh giật lấy áo khoác của cô cởi ra, cô ngạc nhiên la mắng: "Này này
này! Làm gì thế hả?" Anh mở túi xách của cô lên cầm lấy áo ngực của cô,
cô đỏ mặt. Mà bây giờ anh mới nhận ra công nhận áo ngực này sexy thế
nhỉ?
Cô giật lại che đi: "Anh lại giở trò gì nữa."
"Anh không thích."
"Không thích gì."
Anh hơi đỏ mặt gãi gãi: "Không thích bị ai thấy, em mặc áo trong vô đi." Cô ấm áp trong lòng có chút xấu hổ, trẻ con đến vậy?
Cô hừ lạnh: "Vậy thì đừng có nhìn đó."
"Anh sẽ không."
Anh ngồi nhìn thẳng, cô xoay lưng lại cởi áo của mình ra. Nào ngờ
kính hậu lại vào mắt anh, sóng lưng trắng nõn mà lại mềm đó. Anh nuốt
vào trong họng "ực". Mắt choáng váng nhìn cô gái. Đột nhiên Quin Alice
bất chợt bị bật ngã xuống đất: "A!"
Anh lập tức đỡ lấy cô: "Luyến nhi!"
...
Anh mở mắt, người nặng nề cô đang đè lên người anh, cô la: "Ây da... chậc.. đau quá đi."
Cô nhìn anh: "Này! Anh có sao không?"
Anh không nghe gì cả, cái gì mềm mềm ý nhờ.. anh nhìn xuống. "Phụt"
máu mũi chảy ra, liền che mặt: "Em mặc vô đi." Lau cái mũi của mình.
Cô ngước xuống luống cuống mặc lập tức, mắt rưng rưng nhìn anh, vẫn là đồ khốn kiếp như thế!
"Em khóc cái gì, anh chẳng thấy gì hết!"
Chát.
"A! Luyến nhi!!!"
"Sao em cứ đánh anh mãi thế!" Anh sờ mặt mình: "Em có biết gương mặt
mỹ nam của các cô gái đang bị em phá hoại hết không hả?" Quin Alice bực
bội: "Ồ, các cô gái."
Anh phát giác, môi gượng cười bản thân như muốn đánh mình ngay lập
tức. Ban nãy lại bảo nghiêm túc với cô bây giờ lại nhắc đến các cô gái:
"À, anh chỉ nói đùa chút."
Cô khoanh tay liếc anh: "Mở cửa."
"Em đi đâu?" Mạc Dương Minh hỏi.
"Gì chớ! Tôi đi đâu liên quan gì đến anh." Cô nhìn anh.
Anh nắm chặt lấy cổ tay cô: "Em đi gặp tên ngoại quốc đó?" Cô lắc
đầu, ho nhẹ: "Khụ, không.. tôi gặp Kiều Tước." À nhớ rồi... anh từng bảo Lăng Ngạo Thiên giúp đỡ cô đoạt tài sản đây mà.
Anh gật đầu, mở cửa anh đứng dậy đi ra tiến đến chỗ cô bồng lên. Mở cửa trước đặt cô ngồi xuống: "Anh chở em."
"Tôi tự đi được."
"Luyến nhi, em nghe lời anh một chút đi." Mạc Dương Minh quá là đáng thương mà.
Cô không nói nữa, anh đóng lại ngồi lên ghế tay lái, lái đến Kiều
gia. Xe từ từ tiến vào cổng Kiều gia, anh nhấc máy gọi điện cho Cao
Lãng: "Lãng, cậu sai người đem Kiều Mỹ đến Kiều gia dùm tôi đi."
"Ợ, ờ.. ờ.." Cao Lãng lạnh lùng.
Này... không phải chứ: "Cậu lại uống rượu nữa à, làm ơn đi Lãng tỉnh táo lại đi."
"Mặc tôi.. ợ.. cậu lo Vương Huyên của cậu đi.. ợ, tôi thấy ở trêи các trang báo chí tung tin cậu với cô ta yêu đương kìa, người mẫu đang nổi
tiếng. Dương Minh, cậu vẫn thế.. toàn là các cô em gia thế không tầm
thường, ợ..." Cao Lãng nói thản nhiên, rất ư là bình thường.
Anh nhìn sang Quin Alice, mùi sát khí nằng nặc... anh hơi khϊế͙p͙ sợ,
bỏ mẹ. Mình tự hại mình rồi, anh đang bật loa lớn nên cô có thể nghe
thấy. Anh cười cười: "Luyến nhi, em..."
"Nói tiếp đi, tôi cũng thấy các tin tức đó rồi." Cô mặc kệ hắn, nhắm mắt nói.
Cao Lãng, cậu lại hại tôi rồi.. anh cúp máy.
Cô mở cửa xe đi xuống, theo sau cũng là anh đi vào bên trong Kiều
gia. Bảo tiêu nhìn cô ánh mắt lạnh tanh, cô ánh nhìn sắt đá lại có chút
phẫn nộ bên trong nói: "Muốn chết à mà nhìn?" Bảo tiêu thản nhiên nói:
"Một cô gái tầm thường thì làm sao tôi không dám nhìn?"
Bảo tiêu lạnh cả người, sợ hãi nhìn người đàn ông sau lưng: "Mạc.. Mạc phó tổng.."
"Ăn nói cho cẩn thận, người phụ nữ của tôi mà tầm thường à." Anh tức giận thoáng chốc cái mùi giết người này...
Bảo tiêu đã cùng Kiều tước gặp anh ở một bữa tiệc, cả bữa tiệc đó đều là bạn gái của anh. Đếm cũng không hết được. Mặc cho người nào trêu cô
gái khác anh đều mặc kệ, luôn tỏ ra là không quan tâm.
Người phụ nữ chỉ cần bị ai động ngón tay anh lập tức cho là dơ dáy
không thèm để mắt, muốn người đàn ông này phải rất khổ sở đó nha. Hắn
đều đề phòng rất kĩ càng nên chẳng ai có thể mang thai được, người phụ
nữ này là ai.. anh chỉ khinh bỉ nói câu mà Mạc phó tổng này đã sát khí như thế!!
"Rắc.. rắc.." Ôi tiếng con tim của bảo tiêu như vỡ ra, hai cái trứng cút bị cô gái này đá lập tức.
Mạc Dương Minh cứng cả người, đau thế.. anh híp con mắt lại cảm thấy
tội cho bảo tiêu đang nằm dưới đất như vậy. Anh nhìn Quin Alice: "Đừng
có đá anh đấy nhé, của anh là dành cho em xài đó."
"Dành cho tôi? Mạc Dương Minh anh lên giường với khắp cô gái ở cái Đế Đô này rồi đấy. Tôi không thèm của anh đâu." Quin Alice từ chối thẳng
thừng, sải bước đi vào trong.. ai mà biết có khi thì hết là của
hắn rồi.
Anh bị cô chọc họng, đúng là tức ói máu.. anh thừa nhận điều đó:
"Nhưng là con nòng nọc này của anh chỉ dành cho em." Anh cười cười trêu
đùa.
"Nói bậy nói bạ." Cô hơi ngượng ngùng.
"Nói thật đó!"
Cô đi vào bên trong, anh ở phía sau lưng.. cô cười thầm: "Đồ ngốc."