Mạc Dương Minh liền buông cô ra ngồi lên giường, anh kiềm cơn giận liền lấy điếu thuốc bật lửa lên hút một hơi, chẳng nói nửa lời cũng chẳng thể
nói được cái gì. Nếu như hiện tại nói ra sợ là sẽ mắng cô thậm tệ đi.
Quin Alice đồng thời cũng ngồi dậy, cô liền cầm lấy túi xách.. thế mà
lại bị anh kéo tay lại: "Cô đi đâu? Là đi kiếm Joyce Hiddleston sao?"
Quin Alice hất tay của anh ra, thanh giọng của cô gái trẻ lại bị khàn đi: "Đi đâu là quyền của tôi."
Mạc Dương Minh hừ lạnh, anh hút rồi lại thả khói ra, ngẩn mặt lên
trêи không nhìn đến cô: "Trả giá đi." Quin Alice trợn con mắt, cô càng
nghe thì càng tức không chịu nỗi: "Giá?"
"Một đêm bao nhiêu? Hiện tại tôi lại ham muốn việc đó! Không phải là
cô thích những chuyện này à, vừa được tiền vừa được kɧօáϊ lạc, sướиɠ quá rồi còn gì." Mạc Dương Minh cười nhếch môi, anh nói lại càng thêm khinh bỉ cô gái này: "Ai cũng phải mong muốn có được tôi, cô thì không ngoại
lệ."
Tiếng bốp vang khắp phòng, Quin Alice trừng con mắt phẫn nộ lại tràn
đầy thất vọng nhìn anh, khuôn mặt của cô đã tái mét đi. Mạc Dương Minh
sững sờ.. anh lấy tay sờ lên mặt của mình, anh dập tắt điếu thuốc liền
hướng về phía Quin Alice, bóp chặt cằm của cô, quát to: "Con mẹ nó, cô
thích chơi lạt mềm buộc chặt à!" Anh liền đè cô nằm xuống tràn đầy giận
dữ.
Quin Alice khắc này sắc mặt tựa như băng không có chút cảm xúc, cô
không nắm lấy đồ đã bị xé rách nữa.. cô buông tay ra nhìn anh: "Chứ
không phải anh thích một người trong sáng lại không có hứng thú với anh
sao? Tôi đều làm theo như thế! Được thôi.. nếu anh muốn, cứ việc làm
đi.. không cần giá đâu, dù gì con XL của anh không tệ."
Anh không thể tin được cô gái đang đối diện mặt mình lại có thể nói
như vậy, từ đầu đến cuối là đều là lừa dối chứ không phải bản chất thật
sự của cô? Anh đã bị người phụ nữ này trêu đùa, đem mình như một con
cờ.. từ trước đến giờ đều tự cho rằng cô gái này trong sáng đến mức hoàn hảo, khiến cho anh không hứng thú với bất cứ ai.
Nhìn thấy cô bên cạnh ai liền ghen tị đến phát hỏa, anh cảm thấy buồn cười chính mình: "Vậy thì cô tưởng rằng tôi thật sự để ý đến cô?" Anh
liền bật dậy cười mỉa mai: "Tôi vốn là chỉ có hứng thú với cô, tôi muốn
được nếm mùi vị của cô công chúa một nước như thế nào.. Nó có tuyệt
không? Đầu óc của tôi luôn nghĩ như thế!"
Quin Alice bỗng chốc nghẹn ngào, cô nghẹn ở trong lòng mình, không
rơi lệ cũng không đầy trách móc người này.. chỉ là sâu thẳm trong tim
cũng không ngờ được bản thân lại cho đi cái lần đầu tiên với một người
không có lương tâm này, hắn không biết đêm qua thì cô liền không để tâm
đến. Xem như là chưa từng có đi.
Cô đứng dậy ngồi lên ghế chải chuốt đầu của mình và cột gọn gàng như
không có chuyện gì: "Vậy thì được thôi, chơi đùa như thế đủ rồi! Cô gái
của anh mà biết thế thì không hay ho đâu!" Mở một bao đồ vừa mua lúc ban nãy, lấy ra một cái đầm cầm lấy rồi đi vào phòng tắm để thay đồ.
Mạc Dương Minh nhìn thấy thái độ của cô anh không thể tin nỗi, vẻ mặt này.. chưa từng tồn tại trong trí nhớ của anh. Chưa hề có, thật sự đây
mới chính là bộ mặt thật sự: "Chết tiệt!" Anh cầm lấy chai rượu đặt trêи bàn liền quăng xuống đất, rượu chất đầy dưới sàn và các miểng chai rải
rác ở đó, tiếng loảng xoảng ở phía bên ngoài do anh đập.. Quin Alice bên trong càng siết chặt lấy cái đầm hơn, cô cắn môi của mình chỉ đành ngậm ngùi không nói nửa lời tiếp tục thay.
Vừa thay xong cô mở cửa phòng tắm, nhìn thấy anh đang đứng trước cửa. Anh liền đẩy cô vào tường đặt lên một nụ hôn một cách mạnh bạo, cô bị
anh làm cho hoảng.. cũng là một nụ hôn nhưng nó giống như là cơn giận
của anh đặt lên đó. Anh liền đưa lưỡi vào bên trong, hôn đến mức môi của cô sưng phù lên.. nhiệt độ của cả hai nóng lên, mém chút cô đã phải nổ
tung..
Quin Alice vùng vẫy, cô cắn một cái.. anh buông ra liền lấy tay bôi
miệng mình. Cô mở miệng ra nói: "Tôi chịu đựng anh đủ rồi Mạc Dương
Minh, nếu như đã biết bộ mặt thật sự của nhau.. tôi và anh xem như chưa
từng xuất hiện trong cuộc sống của nhau, trở lại con số zero () đi."
Thân hình nhỏ lướt qua anh, bên trong lòng anh như bị bóp nát đi.
Tiếng mở cửa, cô gái mang giày liền đi ra ngoài. Anh nhìn vào gương liền đấm một cái.. mẹ nó.. mẹ nó!!
Mạc Dương Minh hậm hực mở cái tủ lấy chai rượu vang mới, anh ngồi
nhìn ra cửa sổ khui rượu liền bỏ vào miệng uống ực ực.. tâm trạng đâu mà rót vào ly nữa: "Tại sao?" Anh uống đến sặc đi mà vẫn không ngừng, mùi
rượu nồng nặc bao vây lấy người anh.. chân đạp cái kệ sách một cách hung hăng.. tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy!
"Cô gái của anh." Ý chỉ rằng là Vương Huyên, đoán không sai, là cô để tâm đến vết hôn trêи cổ? Hay là do cô chán ghét anh? Ánh mắt Quin Alice nhìn Mạc Dương Minh chẳng khác nào là nói lên anh dơ bẩn.. khinh bỉ
anh.
Cô luôn mở lòng tiếp đón bất kì ai, thà rằng giao phó cả cuộc đời cho tên đó chứ không phải là cho anh, gương mặt hờn dỗi đó khi nói chuyện
với hắn.. anh chưa từng thấy! Quá thân mật còn anh như kì đà cản mũi,
càng không thể chấp nhận: "Luyến nhi, tại sao không phải là anh?"
Quin Alice bần thần, cô đứng trước cửa phòng chỉ cười cười.. chết
thật.. lại quên mang giỏ xách và đồ theo rồi. Thôi kệ, cô đi từng bước
hướng đến thang máy, ấn nút rồi lại đi đến phòng của chính mình.
Kelvin đi ra mở cửa, chỉ thấy Quin Alice sắc mặt như người không
hồn.. cô cũng không nói lời nào chỉ bước vô, đi đến căn phòng của mình
liền khóa lại.. Kelvin đứng ở ngoài cửa: "Alice? Em ổn chứ, em có đói
không? Ăn một chút nhé!"
"Không cần đâu Kelvin, em mệt rồi.." Giọng của cô vang ra bên ngoài,
anh nghe thấy chỉ biết im lặng đứng trước cửa.. cũng không dám làm
phiền.
Quin Alice ngồi xổm dưới đất, tiếng khóc thút thít của cô ở bên trong phòng, thật sự ngày hôm nay kể cả ngày hôm qua đều tồi tệ: "Mùi vị của
công chúa một nước có tuyệt không?" Giọng nói lẫn khuôn mặt của Mạc
Dương Minh quá là kinh tởm.. Đời thật trớ trêu, đúng là bản thân không
phù hợp để đặt niềm tin vào bất kì ai cả, Alice mày ngốc đến mức bản
thân mày cũng cảm thấy mày tồi tệ.
Cô mệt mỏi, mệt phải gồng gánh tất cả mọi việc.
Đã từng có một người nói rằng hãy để phần còn lại cho người đó, cô
chỉ cần nghỉ ngơi mà thôi.. xem ra không nhất thiết phải coi lời nói đó
là thật.
Một câu nói làm cho chính bản thân tổn thương nhưng lại chẳng ngờ đối phương tổn thương không kém mình, nói rồi mà.. không hợp thì vĩnh viễn
không hợp, không có tiếng nói chung thì bên nhau cũng không có hạnh
phúc.
Bắt đầu từ con số zero, trước khi chưa xảy ra chuyện gì hơn thế nữa
thì hãy quay về con số zero.. ngay từ đầu chỉ là tạo hóa trêu người, là
ông trời sắp đặt mà thôi. Quen biết rồi lại trở thành người xa lạ, chẳng phải quá tốt?