“Công ty trở lên rối ren, con còn ở đây thương hại chính mình thì có ích gì?” Ông Morita rất tức giận trừng mắt nhìn con gái. Morita Misa không khỏi cười khổ, tự giễu nói: “Vậy thì con còn có thể làm gì?” “Con đừng vì Hình Liệt Hàn mà mất tự tin vào bản thân, con không có kém cỏi như vậy đâu!” Morita vẫn an ủi cô ta. “Ba, ba đã kết hôn ba lần, vậy ba thực sự có yêu vợ như thế nào? Có yêu đến mức vì họ mà từ chối tất cả phụ nữ hay không?” Morita Misa hỏi ba cô. Morita sửng sốt, ông ta suy nghĩ một hồi rồi nói: “Ba rất yêu mẹ con nhưng sau khi bà qua đời thì ba lại tìm những người phụ nữ khác. Nhưng ba chỉ muốn tìm một người để bầy bạn còn tình cảm là thứ yếu.” “ Morita Misa biết rằng dù ba cô ta yêu mẹ cô ta nhưng ông vẫn sẽ gần gũi với những người phụ nữ khác, hơn nữa ngay cả khi tái giá thì ông cũng từng có người phụ nữ khác bên ngoài. Vì vậy, ảnh hưởng bởi người ba ruột của mình, cô ta cũng lấy tình cảm là trò đùa. “Ba, công ty sẽ làm sao bây giờ?” “Còn có thể làm sao? Mọi nghiên cứu sẽ bị tạm dừng cho đến khi tìm thấy nhà đầu tư mới. Chúng ta không có nhiều tài chính như vậy để tiếp tục nghiên cứu.” “Chúng ta có nên thử lại một lần nữa, con sẽ đi tìm Hình Liệt Hàn để anh ấy xem xét hợp tác với chúng ta lần nữa.” Morita Misa nói một cách không cam lòng. “Con có chắc là muốn tìm cậu ta không?” Ánh mắt Morita sáng lên, chỉ cần con gái ông nguyện ý cầu xin hắn thì đây cũng coi như là một con đường để cứu vớt công ty. “Con nguyện ý đi cầu xin anh ấy.” Morita Misa gật gật đầu, cô ta không cam lòng, không cam lòng bị hắn đối xử như vậy. Ở nước M, Đường Tư Vũ nhận được cuộc gọi từ Tô Hi, bác sĩ nói rằng cậu ấy có thể sẽ sinh trong vài ngày tới, vì vậy Đường Tư Vũ muốn ở bên cạnh cậu ấy vào lúc này, cô và Hình Liệt Hàn ngồi máy bay về nước trong đêm nay. Cậu nhóc vô cùng vui vẻ khi nghe tin mình sắp có em trai, cậu nhóc rất mong chờ được về nước thăm ba mẹ nuôi. Hình Liệt Hàn giao phó công việc bên này cho gia đình, còn chuyện công ty thì hắn có thể xử lý bất cứ lúc nào, đối với hắn thì việc bảo vệ người nhà là điều quan trọng nhát, hắn tuyệt đối không thẻ để người nhà xảy ra chuyện. Trên máy bay riêng, Đường Tư Vũ cảm thấy rất thư thái, rất mong chờ, nhưng cũng lo lắng sinh con sẽ đau đớn như thế nào bởi cô đã từng trải qua. Hình Liệt Hàn vươn tay ra ôm lấy vai cô, Đường Tư Vũ rúc vào lồng ngực hắn, khoảng thời gian thân mật như bây giờ đối với hai người cũng là khó có được. Trong nước. Ở bệnh viện Hoàng Gia, Tô Hi đã nhập viện, đây là bệnh viện tốt nhát cả nước. Giờ phút này Tô Hi cùng Ôn Lệ Thâm đang đi dạo quanh hồ nhân tạo của bệnh viện. Dù sắp sinh nhưng tâm trạng của cô rất bình tĩnh còn thần kinh của người bên cạnh lại không dám thả lỏng. “Có mệt không, có muốn ngồi xuống nghỉ ngơi hay không?” Ôn Lệ Thâm sợ cô mệt, bụng cô cũng không lớn nhưng ở trong mắt anh đó cũng là một điều khổ cực cùng may mắn. “Không cần, em còn có thể đi tiếp, đi bộ nhiều hơn rất tốt cho việc sinh, cùng em đi một lúc nữa.” Tô Hi nắm tay anh đi về phía trước. Ôn Lệ Thâm khẽ thở dài, thời thời khắc khắc đều chăm chú nhìn con đường phía trước, nếu có chỗ không bằng phẳng thì anh sẽ lên tiếng nhắc nhở. N Hàng ngày hai bên ông bà nội ngoại của Ôn gia đều đúng giờ đến bệnh viện thăm hỏi, mang đến rất nhiều đồ ăn ngon và lời trấn an. Lúc này Lý Thắm cũng đã mang thai bốn tháng vì bắt tiện nên ngày nào cũng chỉ có thể gọi điện hỏi thăm. Tô Hi cảm thấy rất vui, lúc này những người cô yêu thương, quan tâm đều có mặt. Đường Tư Vũ cũng đặc biệt trở lại thăm cô khiến cô càng vui hơn. “Ôi! Bụng căng rồi, em đứng một lúc” Tô Hi ôm bụng, cảm giác được một cơn co thắt trước khi sinh, chờ cơn co thắt khi qua thì sẽ không sao. Ôn Lệ Thâm ở bên cạnh lập tức lo lắng nắm chặt tay cô: “Anh cùng em trở về!” “Đừng lo lắng, bác sĩ nói đây là chuyện bình thường.” Tô Hi an ủi anh. Mấy ngày nay, Ôn Lệ Thâm luôn ở bên cạnh cô, một tắc cũng không rời, chỉ cần có chuyện gì xảy ra với cô thì tim anh đều lo lắng như treo trên không trung vậy, đây có lẽ là lần lo lắng nhất của anh từ lúc sinh ra đến giờ. Anh rất vui vì sắp được làm cho nhưng anh cũng có một niềm lo lắng mãnh liệt.