Chương 1041: Lúc đó, Đường Tư Vũ giống như một đóa hoa hồng mang đầy gai nhọn, hắn vừa chạm liền đâm vào tay. Nhưng mà, cô càng khó gần, hắn càng có dũng khí, mỗi ngày đều ở nhà nghĩ xem làm thế nào chỉnh phục cô. “Đi thôi! Trở về.” Đường Tư Vũ ấn kính xe lên, những ký ức này rất đẹp, sau này ở bên hắn, đâu đâu cũng có những kỷ niệm đẹp. Xe của Hình Liệt Hàn lập tức chạy về hướng biệt thự. Trong biệt thự của Ôn Lệ Thâm, anh đã mời ba bảo mẫu cao cấp, chuyên môn phụ trách trông coi đứa nhỏ mới sinh, kinh nghiệm của họ vô cùng phong phú, đem đứa nhỏ chăm sóc rất tốt. Nhưng đa số thời gian họ đều rảnh rỗi, bởi vì đứa nhỏ kia mỗi ngày không phải do ba ôm thì là do mẹ ôm, đều luyến tiếc không rời tay. Đứa nhỏ đã được nữa tháng, da không còn đỏ nữa, trở nên trắng trắng nộn nộn, đôi mắt to đen láy như bảo thạch, lại rất có thần, thời điểm mặc quần áo màu trắng nhỏ nhỏ nằm trên giường, hai chân nhỏ đạp đạp, tay nhỏ vung lên, dùng ngôn ngữ trẻ em giao tiếp với mọi người. Tô Hi cũng không biết sinh ra một đứa nhỏ lại sẽ tốt như vậy. Chỉ cần nhìn thấy con, mỗi ngày đều sẽ không mệt. Lúc này đã hơn 9 giờ, đứa nhỏ kia đàng nằm trong lòng Ôn Lệ Thâm ngủ, giống như một tiểu thiên sứ, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mỏ, lông mi dài như một cánh quạt nhỏ rung rung, cực kỳ xinh đẹp. Buổi sáng, ông bà Ôn đã đến, buổi tối hai người trở về, mà ở đây người giúp đỡ cũng không thiếu. Tô Hi mặc một bộ quần áo ngủ ngồi trên giường, cũng đã khôi phục khí lực, cô hiện tại có chút buồn rầu, vẫn là do dáng người có chút béo. “Em muốn ôm.” Tô Hi nói với chồng mình. Ôn Lệ Thâm mỉm cười, đem đứa nhỏ đặt vào lòng cô, Tô Hi ôn nhu lại cần thận ôm bé trên tay, khóe miệng lộ ý cười: “Làm thế nào mà xinh đẹp như vậy chứ!” – “Con của chúng ta, đương nhiên đẹp.” Ôn Lệ Thâm tự tin mở miệng, ngồi ở mép giường nhìn người phụ nữ đang cúi đầu nhìn đứa nhỏ, mái tóc dài cột ở sau đầu, ngũ quan tinh xảo, da thịt trắng hồng. Còn có thể không xinh đẹp sao? Có một người mẹ đẹp như vậy! “Quyết định đặt tên gì cho nó chưa?” “Dùng tên lần trước em chọn, gọi là Ôn Dĩ Mặc.” Tô Hi cười một tiếng: “Em cũng rất thích cái tên này, về sau nhủ danh gọi là Mặc Mặc.” “Ừ. Do em chọn.” Ôn Lệ Thâm nói xong, cúi người hôn lên khuôn mặt cô: “Mùi sữa trên người em thật thơm.” Tô Hi sắc mặt mờ mịt, có chút tức giận trừng mắt nhìn anh, Ôn Lệ Thâm cười hôn lên trán cô. Lúc này, Tô Thắm gọi đến. Trong toà nhà tổng thống, Tô Thắm hai ngày nay đều muốn đi thăm Tô Hi, nhưng vì bụng cô đã lớn, ra ngoài cũng không giống trước kia nữa, lại nói, cơ thể của cô hiện tại mỗi lần ra ngoài đều phải có đoàn xe theo hộ tống. Mặc dù như vậy, Hiên Viên Thần cũng không yên tâm để cô một mình ra ngoài, chỉ là hai ngày này công việc của anh quá nhiều, không có thời gian đưa cô đi. Hiện tại, Tô Thắm cũng chỉ có thể thông qua gọi video để nhìn thấy cháu mình, nhìn thấy đứa bé trắng trắng nộn nộn kia, cô không khỏi nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, đứa nhỏ nghịch ngợm trong bụng cô lúc thì xoay người, lúc thì đá người. Rất nghịch ngợm. “Chị, chị tạm thời ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, đợi em nghỉ ngơi hai ngày sẽ mang theo Mặc Mặc cùng ba mẹ đến thăm chị.” “Được, chỉ có thể như vậy, đợi mọi người đến.” Tô Thắm mỉm cười đáp. Trong một biệt thự khác, Đường Tư Vũ và Hình Liệt Hàn trở lại. Đường Tư Vũ mặc một chiếc váy dạ hội, làm cô dưới ánh đèn nhấp nháy trong vườn hoa, giống như một nàng tiên cá từ biển sâu. Những viên pha lê trên chiếc váy dạ hội của cô phản chiếu ánh sáng tựa như những ngôi sao bao bọc lấy cô. Hình Liệt Hàn phát sau trong lòng nóng lên, hắn ôm lấy thắt lưng cô: “Đêm nay, chúng ta có thêm một cục cưng nữa đi?” “Hả?” Đường Tư Vũ còn không kịp phản ứng, cơ thể đã bị người đàn ông ôm ấy. Đường Tư Vũ nhẹ tay đánh vào ngực hắn hai cái, mềm mại náo loạn, nhưng trong chốc lát lại im lặng nằm trong vòng tay hắn, chấp nhận. Sáng sớm, Đường Tư Vũ thắt lưng đau nhói tỉnh dậy, bên hông cô vẫn còn một cánh tay vững chắc ôm trụ. Khóe mắt cô lóe lên vẻ mê muội, ngay sau đó lại là ý cười vừa thỏa mãn vừa phiền não. Cô nhẹ nhàng gỡ cánh tay ôm quanh hông ra, vừa mới buông ra, nào biết người đàn ông phía sau lại giữ chặt, đem cô ôm lấy. Giọng nói người đàn ông trầm khàn quyến rũ: “Làm sao vậy?”