Tô Hi mặc bộ đồ ngủ dài tay nằm nghiêng trên giường, đôi mắt dưới ánh đèn dịu dàng khắc họa khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, những đường nét nhỏ nhắn, dung hợp thành một khuôn mặt nhỏ xinh có nộn nộn thịt. Đặc biệt lông mi của bé rất dài, lại rất dày, chiếc mũi nhỏ xinh, khuôn miệng hồng nhuận khẽ mở, làn da trắng nõn mềm mại, làm cô thật sự muốn hôn một cái, hoặc véo một cái. Nhưng cô khắc chế lại, con trai đang ngủ, nếu cô động một cái liền sẽ đánh thức bé. Đẳng sau, Ôn Lệ Thâm thay xong áo ngủ bước đến. Anh nhẹ nhàng tựa vào lưng cô, ôm lấy eo cô, cùng cô nhìn đứa nhỏ đang ngủ. Lúc này, một nhà ba người vô cùng ấm áp. Đường Tư Vũ trở lại biệt thự, liền có chút sợ hãi. Bởi vì người đàn ông này gần đây có chút mãnh liệt, khiến cô ăn không tiêu. “Em về phòng ngủ đây! Nếu anh có công việc thì đi làm việc đi!” Đường Tư Vũ nói với hắn. Bình thường vào thời gian này, hắn đều sẽ đi đến thư phòng bận rộn làm việc. “Hôm nay không làm việc.” Hình Liệt Hàn cười rộ lên: “Anh cùng em lên lầu ngủ.” Đường Tư Vũ vừa nghe, lập tức chạy trốn lên lầu, phía sau, người đàn ông lập tức đuổi theo. Giống như đứa nhỏ chơi đùa, tim Đường Tư Vũ đập gia tốc, trốn ở bức màn trước ban công. Cô không khỏi có chút buồn cười, chính mình lại cùng hắn chơi trò ngây thơ như vậy. “Vợ, em ở đâu?” Trong phòng truyền đến tiếng cười của người đàn ông, càng tản ra từ tính gợi cảm nồng đậm. Đường Tư Vũ liền nghĩ mình sẽ không bị phát hiện, lập tức che miệng cười trộm. Hình Liệt Hàn nhìn người phụ nữ nấp sau tắm rèm, khóe miệng nở một nụ cười bất đắc dĩ. Hắn bước về hướng ban công, trong lòng Đường Tư Vũ liền căng thẳng, tim đập mạnh. Thời điểm cơ thể người đàn ông đến gần, giây tiếp theo, cô cùng tắm rèm bị hắn kéo vào trong ngực. Người đàn ông vươn tay xốc tắm rèm lên, lộ ra gương mặt đang cười như hoa. Hắn nhéo nhẹ mũi cô: “Thật nghịch ngợm.” Đường Tư Vũ yếu ớt hướng hắn khẩn cầu: “Để em ngủ đi! Em mệt chết rồi.” “Mệt mỏi là anh, em chỉ hưởng thụ là tốt rồi.” Hình Liệt Hàn mỉm cười trêu ghẹo cô. Khuôn mặt Đường Tư Vũ đỏ hồng, cô thật nhớ nhung thời điểm có đứa nhỏ, có con ở bên, hắn liền biết chừng mực. Sáng sớm. Một chiếc xe thương vụ xa hóa dừng trước biệt thự của Ôn Lệ Thâm. Tô Hi ôm đứa nhỏ ngồi vào trong xe, bên cạnh còn có một bảo mẫu. Ôn Lệ Thâm ngồi phía trước, ánh mắt ôn nhu nhìn mẹ con oô. Bây giờ, bọn hò cùng nhau đến toà nhà tổng thống liên hoan, ông Tô bà Tô cũng sẽ đến đó. Gia đình hai chị em cùng tụ hội. Trong toà nhà tổng thống, Hiên Viên Thần cũng ở nhà làm việc. Hôm nay là ngày người nhà đoàn tụ, anh chỗ nào cũng sẽ không đi. Bụng của Tô Thắm lớn lên, hiện tại đã 7 tháng rồi, có rất nhiều chuyện cô không tiện làm. Cũng may là bên cạnh có một người đàn ông luôn chú ý tâm trạng của cô bất cứ lúc nào, không cần cô lên tiếng, cô muốn cái gì, anh lập tức thay cô làm. “Để Diệp Đông nấu một ít món ăn thanh đạm, Tô Hi hiện tại có thể vẫn không có khẩu vị.” Tô Thắm đề nghị nói. “Anh sẽ dặn dò, để cậu ấy chuẩn bị món ăn dinh dưỡng cho em ở cử.” Hiện tại Diệp Đông cũng không phải ở phòng bếp một mình, anh vừa mới nhận một nữ trợ thủ trạc tuổi, là một người phụ nữ vô cùng đảm đang vừa mới xuất ngũ, cùng anh rất tâm đầu ý hợp. Hai người cùng nhau chăm sóc chế độ ăn uống của Tô Thắm, cũng vô cùng chu đáo. Tô Thắm luôn nghĩ đem hai người tác hợp thì thật tốt. Hơn nữa, tuổi tác Diệp Đông cũng không nhỏ, cần một người bầu bạn. Điều này Hiên Viên Thần cũng rất tán thành, nhưng phải xem mong muốn của hai người họ. Nhìn cách họ ở chung, hẳn là cả hai người đều thích đối phương, tâm ý tương thông, xem ra rất có hy vọng. Tô Thắm nhẹ kêu một tiếng, tức khắc ôm bụng. Hiên Viên Thần lập tức vươn người qua: “Làm sao vậy?” “Lại đá rồi.” Tô Thắm nhỏ giọng phàn nàn với anh.