Nhưng mà, trong hai diễn viên, một trong số họ là người hào phóng người còn lại hơi xa cách, cô ta luôn trông có vẻ quyến rũ. Đặc biệt là ánh mắt cô ta nhìn Ôn Lương Diệu, luôn mang theo một chút gì đó không tả được. Tâm tư lóe lên trong ánh mắt, người bên ngoài nhìn không kỹ sẽ không tài nào nhận ra được. Nhưng mà, ánh mắt này của cô ta Ôn Lương Diệu vô cùng rõ ràng. Hình Nhất Nặc cũng nhận thấy một số điều, nhưng cô không nói ra, cô không muốn bộ phim đầu tiên đã làm cho bản thân không thoải mái. Nam chính là người tinh ý, anh biết Hình Nhất Nặc là người Ôn Lương Diệu thích, không dám manh động, hơn nữa anh ta cũng là người có bạn gái, chỉ thưởng thức cô thôi. “Ôn tiên sinh, em mời anh một ly, rất vui khi được gia nhập đoàn phim của anh.” Nữ diễn viên lập tức tìm cớ khen ngợi Ôn Lương Diệu. Ôn Lương Diệu nâng cốc, lịch sự đáp lại. Hình Nhất Nặc đang trò chuyện với nữ phụ, cô cũng hiểu rõ hơn về nữ diễn viên này. Cô ấy rất đam mê công việc và là một người có trách nhiệm. Hình Nhất Nặc gọi cô ấy một tiếng chị Nhạc, tâm trí của cô ấy chỉ đặt vào kịch bản. Hình Nhất Nặc quan sát một hồi rất thích tính cách cô. “Ôn tiên sinh, chúc mừng anh vừa giành được giải thưởng, em mời anh thêm ly nữa.” Nữ diễn viên luôn muốn đến gần Ôn Lương Diệu. Hình Nhất Nặc không phải là một người mẫn cảm hay đa nghị, nữ diễn viên cũng không quên nói với cô: “Nhất Nặc, chị thực sự rất vui khi được đóng phim với em, mặc dù em là người mới nhưng chị nghĩ em sẽ thể hiện rất tốt”. “Cảm ơn đã khích lệ em.” Hình Nhất Nặc mím môi cười một tiếng. Chỉ cần là chuyện của cô, Ôn Lương Diệu rất để bụng, anh có thể nhìn ra được, vị nữ diễn viên kia đang giả vờ giả vịt. Trong lòng anh không vui anh không muốn một người phụ nữ mưu mô như vậy ở bên cạnh Hình Nhát Nặc. Bữa ăn diễn ra khá thú vị, Hình Nhất Nặc và bạn diễn cũng làm quen với nhau được một chút. Đạo diễn Vương Độ cũng tự tin về bộ phim này, ông tin rằng mình có thể tạo ra một tác phẩm hấp dẫn và lôi cuốn. Cơm nước xong xuôi, các diễn viên đều có việc riêng rồi rời đi, nữ diễn viên không ngừng mùi chài kia tên là Amy. Trước khi đi cô ta còn chủ động tới trước mặt Ôn Lương Diệu: “Ôn tiên sinh, em có thể xin số của anh được không? Em đối với nhân vật cần hiểu thêm, nghe nói rằng anh là chuyên gia trong lĩnh vực này. Em muốn nhờ anh giúp đỡ.” Hình Nhất Nặc đứng bên cạnh có chút khó chịu, nhưng cô không tiện bộc lộ ra ngoài, đành phải đánh ánh mắt về phía Ôn Lương Diệu, muốn biết được suy nghĩ của anh. Amy chớp chớp một đôi mắt to, trong mắt lóe lên từng tia sáng, đây chính là ánh mắt vô cùng quyền rũ. “Phương thức liên lạc của tôi không tiện tiết lộ.” Ôn Lương Diệu lãnh đạm cự tuyệt. Sắc mặt Amy hơi đổi, bị từ chối thẳng thắn như vậy thật sự không xuống được sân khấu, cô ta lập tức tìm đường lui: “Em tin là sau này hợp tác chúng ta sẽ quen thân hơn, hẹn gặp lại anh sau.” Nói xong Amy vẫn không quên vẫn tay với Hình Nhất Nặc: “Hình Nhất Nặc, tạm biệt” Hình Nhất Nặc nhìn dáng vẻ uốn éo và tạo dáng của cô ta, ánh mắt thoáng qua sự khó chịu. Lúc này, những người đứng ở cửa chuẩn bị rời đi duy nhất chỉ còn lại hai người họ cùng đạo diễn Vương Độ. Vương Độ cười cười: “Amy này là người rất hợp vai, nên tôi mới chọn cô ấy.” “Vương đạo diễn, tôi hy vọng cô ta không xuất hiện trong đoàn phim, ông lần nữa casting chọn người thay thế đi.” Ôn Lương Diệu trực tiếp nói. Vương Độ cũng nhìn ra được, Ôn Lương Diệu không thích cô Amy này, ông lập tức gật đầu: “Được, tôi sẽ đổi ngươi.” “Lần này chọn người nhờ đạo diễn Vương, nhất định phải chọn người có tư cách tốt. Tôi không muốn trong đoàn làm phim có một số người có ý đồ xấu.” Trong giọng nói của Ôn Lương Diệu có chút uy nghiêm, nét mặt cũng hơi lạnh lùng cứng rắn. Vương Độ lập tức hiểu ý: “Tôi sẽ chọn người thật tốt, Ôn thiếu gia có thể an tâm.” Hình Nhất Nặc đứng bên cạnh trong lòng cũng cảm thấy tốt lên. Xưa nay trước mặt cô anh luôn là người đàn ông dịu dàng, lúc này đối với người ngoài cô cảm thấy anh có chút xa lạ. Lúc Hình Nhất Nặc còn đang suy tư, cô nhìn thấy Ôn Lương Diệu đang nhìn mình, cô lập tức ngước mắt lên nhìn. Người đàn ông có đôi mắt lạnh lùng vừa rồi, trong mắt mang theo ý cười nắm lấy tay cô: “Đi thôi!”