Y tá lập tức nở nụ cười một cái, lắc đầu: “Tạm thời còn không được.” Hình Liệt Hàn đành phải đợi một lát nữa, hắn cúi người xuống, đi đến cạnh mẹ, cô nhóc khóc đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đều nhăn lại, hắn lại đau lòng cực kỳ : “Mẹ, mặt như thế nào mà khóc tới mức hồng như vậy?” Tưởng Lam nở nụ cười một chút: “Mới ra sinh đều là như vậy, qua nửa tháng sẽ hết đỏ.” “Bà nội, bà nội, có phải là em gái cháu sinh rồi không.” Cậu nhóc kia từ trong hành lang dắt Hình Chính Đình vội vàng lại đây. Tưởng Lam ôm thấp em gái nhỏ xuống cho cậu nhìn thoáng qua, ánh mắt Hình Dĩ Hi lập tức mở to hơn, vừa kinh ngạc vừa kích động. Tâm tư Hình Liệt Hàn lo lắng chờ Đường Tư Vũ, giờ khắc này trong lòng khẩn trương nói không nên lời, anh nhìn thấy con trai, lại nghĩ đến năm đó Đường Tư Vũ ở nước ngoài, một thân một mình sinh con trai, cũng vất vả khổ cực như vậy sao? “Ba mẹ, hai người đưa Tiểu Hi đi trước đi! Tư Vũ bên này có con chăm sóc, một lát rồi hãy cho đứa nhỏ đến phòng bệnh thăm.” Hình Liệt Hàn nhớ con còn nhỏ, không nên nhìn thấy bộ dáng yếu ớt của Đường Tư Vũ khi sinh xong. Tưởng Lam gật gật đầu, nhìn hắn nói: “Có chuyện gì nói với ba mẹ, chăm sóc Tư Vũ nhé.” “Con sẽ.” Hình Liệt Hàn gật gật đầu. Tưởng Lam tới phòng nghỉ, liền bảo Hình Dĩ Hi lấy điện thoại gọi cho Hình Nhất Nặc đang đi quay phim, bảo cô trở về một chuyến. Đầu bên kia, Hình Nhất Nặc nghe được có thêm một cháu gái nhỏ thì mừng rỡ, định ngày mai sẽ bay trở về. Hình Nhất Phàm bởi vì không trong nước, hơn nữa cậu hiện tại không tiện về nước, chỉ có thể tiếc nuối bỏ lỡ thời gian chào đời của đứa cháu gái nhỏ. Đợi nửa giờ sau, cuối cùng Đường Tư Vũ cũng được đầy ra, sau khi được đầy ra, Hình Liệt Hàn vẫn nắm chặt tay cô, giúp đỡ cô vào phòng bệnh nghỉ ngơi. Đường Tư Vũ nghỉ ngơi một chút, khôi phục chút sức lực, sắc mặt vẫn còn tái nhọt, bởi vì sinh lực tổn thương, huyết khí tổn hại, sau này, nhất định phải tu dưỡng thân thể thật tốt. Hình Liệt Hàn nhìn thấy bộ dáng của cô giờ phút này, hốc mắt có chút đỏ, hắn nắm tay cô, để tay cô nhẹ chạm vào hai má của hắn, giờ phút này, không cần lời nói quan tâm gì nhiều, chỉ cần ánh mắt của hắn, cũng đủ làm Đường Tư Vũ ấm áp. Cô đưa tay vuốt khuôn mặt anh tuần của anh, ở khóe mắt anh dính một chút ướt, cô mím môi nở nụ cười: “Đừng lo lắng, em không sao.” Hình Liệt Hàn cúi xuống, hôn một cái ở giữa trán của cô: “Đứa nhỏ giao cho mẹ, em nghỉ ngơi tốt, không cần lo lắng gì cả.” Đường Tư Vũ nghe câu này, thực sự an tâm, phụ nữ vừa mới sinh, nội tâm yếu ớt nhất, nếu không được đối xử tốt, sẽ dẫn đến trầm cảm. Nhưng Đường Tư Vũ không có, trong lòng của cô tràn ngập ấm áp, đặc biệt người đàn ông này vì cô mà suýt chút nữa rơi nước mắt, cô càng phải kiên cường hơn, bởi vì cô càng yếu đuối, anh sẽ càng đau lòng. Thành phó H. Hình Nhất Nặc thu dọn hành lý suốt đêm, Ôn Lương Diệu cũng cùng cô về nhà, nhìn thấy cô ngồi ở trong phòng, bộ dáng hưng phần vui vẻ, lại giống như đứa trẻ. Ôn Lương Diệu ngồi trên sô pha, ngón tay thon dài khẽ để cạnh trán, nhìn thấy Hình Nhất Nặc cầm di động, tra linh tinh trên mạng xem tặng quà gì cho người mới sinh. “Tặng chiếc khóa trường mệnh này cho cháu gái nhỏ của em, được không?” Hình Nhất Nặc tra xong, ngắng đầu nhìn người đàn ông trên ghế sô pha hỏi ý kiến. Ôn Lương Diệu nghĩ một lúc, gật đầu: “Cũng được.” “Vậy… vậy lát nữa anh cùng em đi chọn, em muốn sau khi về nhà sẽ tặng.” Hình Nhất Nặc kích động nói. “Nhất Nặc, em rất thích trẻ con à?” Ôn Lương Diệu cười hỏi. “Thích chứ! Trẻ con đáng yêu biết bao, mập mập, trắng trẻo mũm mĩm, cháu gái em nhất định sẽ rất xinh đẹp.” Hình Nhất Nặc tự hào nói. Ôn Lương Diệu nhìn cô với ánh mắt sủng ái, sau đó nói với giọng khàn khàn: “Vậy em từng nghĩ đến có một đứa con của mình chưa?” Hình Nhất Nặc đang rất tự hào, chợt nghe thấy những lời này làm cô hoảng sợ: “Hả? Con của em?” Ôn Lương Diệu thấy phản ứng của cô, biết cô đã bị dọa rồi, quả nhiên, nhắc đến chuyện cùng cô sinh một đứa con vẫn hơi sớm. Hình Nhất Nặc căng thẳng nuốt nước miếng, chớp mắt to nhìn anh: “Anh… anh muốn có con rồi?” Ôn Lương Diệu lắc đầu cười: “Không, chỉ hỏi một chút thôi!” Hình Nhất Nặc lập tức thở phào một hơi, dường như nhẹ nhõm hơn chút, cô đan ngón tay vào nhau nói: “Em… em chưa từng nghĩ đến chuyện này.” Ôn Lương Diệu an ủi nói: “Được, không vội, em vẫn còn nhỏ, anh không ép em.”