“Anh có thể yên tâm. Trước khi bọn chúng có được thứ trong tay tôi, tuyệt đối sẽ không xuống tay với bạn gái anh, đây là điều kiện tốt nhát để bọn họ giao dịch với tôi.” Kỷ Dạ Trạch bình tĩnh phân tích, anh ta truy lùng theo thân ảnh của tên đàn ông mặc đồ đen kia, cuối cùng tập trung vào một căn phòng bình thường, đây là nói bọn họ đang giam giữ Hình Nhát Nặc. “Tìm thấy rồi, bạn gái anh ở bên trong.” Kỷ Dạ Trạch ngẳng đầu nhìn Ôn Lương Diệu. Ôn Lương Diệu siết chặt tay, nhìn chằm chằm vào anh ta: “Đem thứ bọn họ muốn cho bọn họ, vì an toàn của Nhất Nặc.” “Không được, tôi biết anh lo lắng cho bạn gái của mình. Nhưng mà thứ trong tay tôi cũng vô cùng quan trọng, không thể đưa cho đám người này, nếu không sẽ tạo thành một tai nạn rất lớn.” Kỷ Dạ Trạch nói xong, nheo mắt hỏi: “Thân thủ của anh thế nào?” Ôn Lương Diệu lạnh mặt: “Từng luyện qua, nhưng không biết thực lực của đối phương.” “Thực lực của đối phương đương nhiên không nhỏ, nhưng mà tôi với anh liên thủ vẫn có có hội.” Ánh mắt Kỷ Dạ Trạch hiện lên sự căng thẳng: “Anh yên tâm, tôi cũng rất tự trách.” Ôn Lương Diệu cùng Hình Nhất Nặc lần này đi chơi cũng không mang theo vệ sĩ, cũng chưa từng nghĩ đến sẽ phát sinh chuyện này. Cho nên lúc này, có thể cứu Hình Nhất Nặc chỉ có bọn họ. Ôn Lương Diệu nhìn chằm chằm Kỷ Dạ Trạch, đánh giá anh ta. Ôn Lương Diệu cũng không hoàn toàn tin anh ta. Kỷ Dạ Trạch bất lực mỉm cười: “Anh nghỉ ngờ tôi?” “Anh có kế hoạch gì?” “Tôi có thể bật toàn bộ chuông báo cháy trên thuyền, đến lúc đó tôi nghĩ tất cả người trong phòng và đám người này cũng sẽ chạy ra. Bây giờ bạn gái anh hẳn là vẫn đang hôn mê bên trong. Họ sẽ cùng ra ngoài.” “Anh làm sao chắc chắn bọn họ sẽ đi ra?” “Tôi chắc chắn, bởi vì bảo vệ trên tàu sẽ đôn đốc thăm hỏi từng phòng để đảm bảo rằng những người bị mắc kẹt đang ở một nơi an toàn. Khi đó, chúng ta sẽ hành động.” Kỷ Dạ Trạch nói xong: “Nói cho anh biết một tin tốt, ở đây chỉ có 2 tên sát thủ.” Ôn Lương Diệu trầm tư một lát, gật đầu: “Được! Lập tức thực hiện.” Kỷ Dạ Trạch cầm lấy Ipad ở bên cạnh cùng một cái nón: “Đi thôi! Lúc chúng ta đến gần cửa phòng lại hành động, bọn chúng có súng, cho nên chúng ta vẫn nên chuẩn bị phòng thủ.” “Trên tàu cấm vũ khí gây sát thương.” Ôn Lương Diệu trầm giọng. “Đúng vậy! Nhưng mà trong phòng của nhân viên an ninh trên tàu có. Tôi có thể đột nhập vào nơi họ đặt vũ khí.” _ “Người như anh thật sự nguy hiểm.” Ôn Lương Diệu nghiền răng nói. “Nghề nghiệp bắt buộc.” Hai người lập tức xuất phát, lúc này mặc dù không quen biết nhau, nhưng vì sự an toàn của Hình Nhất Nặc, hai người đều đoàn kết nhất trí, không dám phân tâm. Bọn họ lầy hai cây gậy điện từ kho vũ khí, sức điện lưu có thể lập tức khiến người khác bắt tỉnh. Ôn Lương Diệu mặc dù rất nóng lòng, lại lo lắng, nhưng nóng nảy hành động chỉ sẽ khiến Hình Nhát Nặc lâm vào nguy hiểm. Anh cùng Kỷ Dạ Trạch đến gần cửa, Kỷ Dạ Trạch cầm Ipad trong tay phá chuông cảnh báo, Ôn Lương Diệu nhìn chằm chằm cánh cửa, cắn chặt răng, hận không thể lập tức xông vào thăm dò an nguy của Hình Nhất Nặc. Đúng lúc này, Kỷ Dạ Trạch thấp giọng nói: “Tôi phải bắt đầu rồi, anh tránh khỏi cửa đi.” Nhất thời cả khoang tàu vang lên tiếng cảnh báo bén nhọn, đây là chuông báo cháy, kiêng kị nhất là ở trong phòng, nhất thời toàn bộ hành khách đang hoảng sợ bên trong đều đẩy cửa chạy ra, trốn về phía một chỗ trống, xung quanh hỗn loạn, không biết xảy ra chuyện gì. Mà phòng tên bắt cóc Hình Nhất Nặc cũng mở ra, một tên đàn ông che mặt nhìn xung quanh. Mà cách đó không xa là bảo vệ tàu. Tên kia nhìn thấy lập tức đóng cửa đi vào, hiển nhiên là cùng đồng bọn thương lượng kế hoạch. Bảo vệ tàu bắt đầu gõ cửa từng phòng, thúc giục người trong phòng chạy ra ngoài. Tầm mắt Ôn Lương Diệu nhìn thẳng cánh cửa kia, yên tĩnh chờ Hình Nhất Nặc đi ra. Quả nhiên, hai tên kia đẩy cửa, mà Hình Nhất Nặc trong tay bọn họ bị một tắm thảm bọc lại, cô vẫn còn hôn mê. Trái tim Ôn Lương Diệu đau nhói, lúc này Kỷ Dạ Trạch bên cạnh thấp giọng nói với anh: “Tôi đi qua đánh lạc hướng bọn họ. Anh nhân cơ hội cầm gậy điện mang bạn gái anh chạy đi.” Ôn Lương Diệu nhìn anh ta một cái, bình tĩnh gật đầu. Kỷ Dạ Trạch lập tức đội mũ, đi về phía hai tên kia. Hai tên kia lúc này canh gác trái phải, Hình Nhất Nặc bị bọn họ đặt trên ghế ở một bên. Kỷ Dạ Trạch và Ôn Lương Diệu luân phiên đến gần, Kỷ Dạ Trạch đi đến bên cạnh bọn họ, lập tức gỡ mũ xuống, khiêu khích nhìn bọn họ cười: “Tụi mày tìm tao sao?”