Hình Nhất Nặc không cài nút áo ở trên cười, căn bản áo sơ mi của anh đã vô cùng rộng, lúc này xương quai xanh hoàn mỹ của cô cứ như vậy lộ ra ngoài. Da thịt như ngọc, cùng áo sơ mi trắng tạo ra một loại mỹ cảm phong tình. Hình Nhất Nặc làm như không có chuyện gì xảy ra, ánh mắt có chút vô tội: “Vừa rồi em không tìm được áo sơ mi của mình, liền mặc của anh.” Ôn Lương Diệu lại cảm thấy cô rõ ràng là có ý. Hiện tại tâm tư này của cô làm anh có chút kinh hỉ. “Thích thì mặc đi!” Ôn Lương Diệu lên tiếng, phát ra âm thanh có chút khàn. Hình Nhất Nặc ngồi ở bàn ăn, trên mặt bàn màu vàng kim, tất cả đều là món ăn cô yêu thích, cô cười rộ lên: “Thì ra anh ở nhà chuẩn bị cho em những thứ này!” “Ừ! Anh đoán được em sẽ đến tìm anh.” Ôn Lương Diệu ngồi đối diện cô gật đầu. Hình Nhất Nặc cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng: “Vậy anh cũng đoán được em sẽ lấy được giải thưởng này sao?” “Chuyện này anh không tham dự. Thậm chí công ty của anh trai anh bên kia cũng hoàn toàn không nhúng tay vào. Cho nên em có thể yên tâm, cúp của em là do em tự mình đoạt về.” Ôn Lương Diệu nghiêm túc mở miệng. Hình Nhất Nặc mỉm cười: “Thật sao? Không có nhúng tay vào?” “Không có chút nào!” Ôn Lương Diệu gật đầu. Hình Nhất Nặc đương nhiên tin anh. Cô gấp một miếng thịt bò, nhìn người đàn ông đối diện: “Lần sao anh không được như vậy nữa, phải đi cùng em.” “Nhất Nặc, em nên học cách tự mình hưởng thụ thành quả của bản thân. Đây là một loại phong cảnh.” Ôn Lương Diệu ngắng đầu, dịu dàng thuyết phục. “Phong cảnh không có anh trong đó với em mà nói rất cô đơn.” Hình Nhất Nặc đem tâm tình suốt đoạn đường vừa rồi nói cho anh nghe. Nội tâm Ôn Lương Diệu nhất thời co rút, chẳng lẽ chuyện anh buông tay là sai sao? “Em yên tâm, anh sẽ luôn ở phía sau em.” “Không. Em muốn anh luôn ở bên cạnh em. Không cần đứng sau em.” Hình Nhất Nặc kiên định trả lời anh. Ôn Lương Diệu mím môi mỉm cười, nâng ly rượu lên: “Chúc mừng em đêm nay vinh dự nhận được giải thưởng lớn.” Hình Nhất Nặc nâng ly chạm ly với anh. Đem rượu một lần uống hết. “Uống chậm một chút, không ai giành với em.” “Em khát quá.” Hình Nhất Nặc tiếp tục vô tội, được thôi! Đêm nay cô kỳ thật có chút khẩn trương. Lúc cô đến đây chính là vẫn quyết định một việc, cô phải đem bản thân mình giao phó cho anh. Trong hai năm này, cô không có chủ động, anh liền vẫn không chủ động. Cô biết, điều này không phải là vì anh không yêu cô, mà là vì anh quá yêu cô. Xem ra, chuyện này vẫn nên là cô tự mình chủ động. Bây giò cô đã đạt được thành tựu cao nhất. Vì vậy kế tiếp cô muốn nghỉ ngơi một thời gian, có lẽ là 1 hoặc 2 năm, bởi vì cô còn phải làm một chuyện quan trọng hơn trong cuộc đời, đem mình gả cho anh. Ôn Lương Diệu rót đầy ly rượu của mình, vừa ăn tối, vừa uống rượu. Ôn Lương Diệu có chút lo lắng cô uống như vậy có thể sẽ thật Sự Say. “Không cần uống như vậy.” Ôn Lương Diệu khuyên. “Em khát.” Hình Nhất Nặc mỉm cười trả lời. “Tối nay anh cho phép em ở lại đây.” Ôn Lương Diệu nhìn thấu suy nghĩ của cô, cô tự chuốc say mình là muốn ở lại chỗ của anh. “Em muốn ngủ trên giường của anh.” “Có thể.” “Ngủ cùng với anh?” Hình Nhất Nặc chớp mắt, to gan nói. Ôn Lương Diệu buông dao nĩa xuống, nhìn cô: “Em chắc chắn muốn ngủ với anh?” Hình Nhất Nặc gật đầu, vô cùng thành thực biểu lộ tâm tình của mình: “Muốn. Chính là tối nay, ngày nào cũng không muốn chọn.” Ôn Lương Diệu suy nghĩ, nói với cô: “Ăn trước đi.”