Ôn Lương Diệu tiếp tục nhìn chằm chằm màn hình, ngón tay thon dài vuốt cằm. Cảnh này vô cùng mê người. Ánh mắt Kiều Nam vài lần nhìn lén anh, trong ánh mắt khó nén ái mộ. Kiều Nam giả vờ viết viết, liền hỏi anh: “Ôn tiên sinh, có thể thỉnh giáo một vấn đề không? Bởi vì lần này tôi nhận một bộ cổ trang, cho nên trong ca từ có nhiều thi từ một chút, sẽ càng gần với kịch bản.” “Cô hỏi đi!” Ôn Lương Diệu gật đầu. Kiều Nam lập tức đem bản viết tay của cô ta đặt lên bàn, đi đến bên cạnh Ôn Lương Diệu, trực tiếp đem một đoạn cô ta đã viết xong cho anh xem: “Anh cảm thấy lời này tôi viết có vấn đề gì không? Ôn Lương Diệu chớp mắt nhìn qua một lần, chỉ vài chỗ dùng từ cho cô ta, Kiều Nam sửa xong, quả nhiên lời bài hát liền có cảm giác hơn. “Ôn tiên sinh, anh quả nhiên rất lợi hại. Tôi nghe nói trong tay anh vẫn còn kịch bản chưa lên kế hoạch, không biết anh định chọn ai làm nữ chính? Hôm qua Nhất Nặc nói muốn nghỉ ngơi rồi.” Kiều Nam thăm dò. Ôn Lương Diệu nghĩ rồi nói: “Tạm thời không dự tính quay.” “Kịch bản của anh quá tốt, ai đóng đều sẽ nỏi tiếng. Anh định để kịch bản nằm không vậy sao? Vậy thì quá đáng tiếc rồi.” Kiều Nam giả vời tiếc nuối nói. Ôn Lương Diệu nhìn cô ta: “Kiều tiểu thư còn gì muốn thỉnh giáo không?” Kiều Nam lập tức cười: “Không có.” Nói xong, ngượng ngụng mang máy tính trở lại bàn của mình. Cô ta vừa rồi cũng thử thăm dò qua, Ôn Lương Diệu quả nhiên không tính sẽ quay. Anh là thật sự muốn đem tất cả kịch bản đều cho Hình Nhất Nặc đóng sao? Người đàn ông này cũng quá có chấp rồi, giới giải trí này không thiếu nhất chính là mỹ nữ. Hình Nhất Nặc rất đẹp, nhưng cô ta cũng không kém, Ôn Lương Diệu thật sự một chút cảm giác cũng không có? Kiều Nam nghĩ thầm, muốn bắt được Ôn Lương Diệu chỉ có một cách, đó là khiến anh mắc nợ cô ta, hoặc là đối với cô ta sinh ra áy náy gì đó. Nhưng mà, có biện pháp gì có thể khiến anh sinh ra áy náy “ chứ? Hoặc nợ cô ta một ân tình? Ôn Lương Diệu căn bản không thiếu tiền, không thiếu tài nguyên, lại càng không thiếu nhân mạch, anh cũng không cần phụ nữ. Kiều Nam cắn môi, lướt xem tin tức, liền thấy tin trên đường có người bị ám sát. Trong đầu cô ta lập tức lóe lên sáng kiến. Nếu Ôn Lương Diệu gặp chuyện tai bay vạ gió được cô ta cứu, như vậy chính là nợ một ân tình rồi! Kiều Nam cắn môi, cô ta nghĩ lập tức thiết kế một kế hoạch. Bởi vì Hình Nhất Nặc ở bên cạnh anh, cô ta sẽ không có cơ hội. Kiều Nam đứng dậy nói: “Tôi đi nghe điện thoại, anh thay tôi nhìn máy tính được không?” Ôn Lương Diệu gật đầu, nơi này cũng sẽ không có trộm. Kiều Nam ra ngoài hành lang, gọi người đàn ông cô ta thuê để theo dõi còn chưa rời đi, thỏa thuận giá, chuyện này liền vô cùng thuận lợi. Chỉ cần người đàn ông này chấp nhận trở thành tội phạm, cùng cô ta diễn một vở kịch. Sau khi Kiều Nam đi xuống, cô đợi Ôn Lương Diệu rời khỏi trà quán, trên đường gặp phải người ám sát, cô ta chỉ cần bị thương một chút là có thể chặn được, ân huệ này chắc cũng đủ khiến Ôn Lương Diệu cảm kích rồi! Kiều Nam ngồi trở lại vị trí của mình, phát hiện Ôn Lương Diệu nghiêm túc đứng lên, anh căn bản không nhìn mọi người xung quanh, cho dù cô ta ngồi ở đây anh cũng sẽ không có cảm giác. Ngay cả ngẳng đầu cũng không có. Lẽ nào trên thế giới này, trong mắt anh chỉ có một cô gái là Hình Nhất Nặc sao? Kiều Nam vẫn luôn không tin sẽ có tình yêu kiên định như vậy, nhưng bây giờ cô ta tin rồi. Bên trong trà quán, Kiều Nam không ngừng nhìn thời gian, cũng làm bộ rất vội vàng, liên tục gõ bàn phím, nhưng chỉ có mình cô ta biết, cô ta căn bản là đánh chữ lung tung. Tâm trí của cô ta căn bản không đặt ở đây, cô ta đang chờ thời gian Ôn Lương Diệu rời khỏi. Rốt cuộc, lúc khoảng hơn 3 giờ, cô ta liếc thấy Ôn Lương Diệu nhìn thoáng qua thời gian, mà điện thoại của anh cũng vang lên tiếng tin nhắn. Kiều Nam nghĩ thầm, có phải anh muốn rời đi rồi không? Ôn Lương Diệu thật sự muốn rời đi, anh nhận được tin nhắn từ bạn tốt, chuẩn bị cùng nhau tụ tập một chút.