“Trả lời anh.” Hoắc Kỳ Ngang muốn có một đáp án. Ngày đó thấy cô và Tràm Duệ, anh liền muốn tới đây hỏi cô ngay hôm sau, nhưng không ngờ anh xui xẻo bị điều đi tạm thời, cho nên mới chậm trễ qua qua một tuần rồi mới hỏi. Anh muốn biết đáp án. Kỷ An Tâm đột nhiên dùng sức rút tay cô về: “Không liên quan gì đến anh.” “An Tâm, đây là em tự nguyện sao? Là em tự nguyện ở cùng với anh ta?” Giọng Hoắc Kỳ Ngang có cảm giác đau nhói tê lòng. Kỷ An Tâm bước qua anh, dừng lại, lưng của cô thẳng tắp, có vẻ hơi lãnh khốc vô tình. “Đúng, là tôi tự nguyện.” Kỷ An Tâm cũng không quay đầu lại, cất bước đi về phía xe của cô. Hô hấp của người đàn ông ở phía sau, nhất thời ngưng lại, nắm tay siết chặt, thật giống như bị đâm tổn thương. Kỷ An Tâm ngồi vào trong xe, vừa lúc đối mặt với người đàn ông còn chưa đi đối diện, xuyên thấu qua cửa sổ xe, cô nhìn thân ảnh của anh, phảng phất như một bức tượng đứng ở nơi đó, nhìn chằm chằm cô bên này. Mắt Kỷ An Tâm rũ xuống, trong đầu là đôi mắt đỏ ngầu nghiêm trọng của anh. Anh đã xảy ra chuyện gì? Một người lớn như vậy rồi, lẽ nào ngay cả việc chăm sóc bản thân cũng không biết sao? Ý nghĩ này vừa dâng lên, Kỷ An Tâm cũng cảm thấy cực kỳ nực cười, còn quan tâm anh làm cái gì? Quả thực tự tìm phiền não. Xe Kỷ An Tâm rời đi vô cùng nhanh chóng, cũng không có dừng lại. Hoắc Kỳ Ngang thở dài một hơi, tay nắm chặt trở lại vào trong xe, cả người vô cùng mệt. “Thưa ngài, chúng ta đi toà nhà tổng thống phải không?” “ÙI” Hoắc Kỳ Ngang nhắm mát lại, muốn nghỉ ngơi thế nhưng trong lòng đau đến mức anh không thể thở nỗi. Phòng làm việc toà nhà tổng thống. Bên cạnh Hiên Viên Thần, cùng đi theo lần này có một vị trợ lý của Hoắc Kỳ Ngang. Anh đang báo cáo tiến triển của công tác lần này, cùng với nhiệm vụ đặc biệt mà Hiên Viên Thần giao cho cho anh. “Anh khẳng định Hoắc Kỳ Ngang không có lén lút gặp những người này chứ?” “Tôi một bước cũng chưa rời khỏi phó tổng thống, khẳng định anh ta không có lén lút gặp bát cứ kẻ nào.” “Trở về làm việc đi!” Hiên Viên Thần nói với cấp dưới, trong ánh mắt thâm thúy của Hiên Viên Thần lóe lên một suy nghĩ phức tạp. Lúc này, tiếng điện thoại bên trong phòng làm việc của anh reo lên: “Alo!” “Thưa ngài, tiểu thiếu gia vừa mới chơi bóng ở trong vườn hoa, không cần thận bị đụng đầu vào trán.” Giọng của vú nuôi quả thực gấp gáp. Hô háp Hiên Viên Thần căng thẳng: “Có nghiêm trọng không?” “Trán bị chảy máu ạ.” Giây tiếp theo, Hiên Viên Thần bước nhanh ra phòng làm việc, gấp gáp đi về nơi ở của anh. Trong đại sảnh, đứa bé kia bởi vì đau mà khóc đỏ hết cả mắt, Tô Thắm ra ngoài, cô kêu vú nuôi lập tức gửi một tắm hình tới, trông thấy đứa nhỏ kia chỉ bị thương da thịt một ít, cô ngược lại không lập tức gấp gáp trở về, chỉ kêu vú nuôi gọi điện thoại cho Hiên Viên Thần. Hiên Viên Thần từ trong thang máy bước tới, đứa nhỏ kia thấy ba, lập tức miệng nhỏ , ánh mắt đỏ hoe tỏ vẻ tủi thân. Hiên Viên Thần ôm con trai vào lòng, cẩn thận kiểm tra, may mà chỉ có một vết bầm tím nhỏ trên trán, còn có vết thương nhỏ. “Ngoan, con là đứa trẻ dũng cảm mà.” Hiên Viên Thần an ủi con trai, cũng dạy con tính cách kiên cường. Đứa nhỏ kia lập tức chớp hai mắt đẫm lệ, vì muốn dũng cảm trước mặt ba cho nên cố nén đau dừng khóc. “Xin lỗi ngài tổng thống, là lỗi của tôi, tôi không có nhìn kỹ tiểu thiếu gia.” Hiên Viên Thần nhẹ nhàng nói một câu: “Không có gì, trẻ con khó tránh khỏi chịu bị thương, chỉ cần không bị thương những chỗ quan trọng là được, những vết thương nhỏ này nhất định sẽ làm nó ghi nhớ thật lâu.”