Trên sân chơi, Tiểu Huy cũng chơi rất tốt, sau khi mấy người Kỷ An Tâm và những người khác rời đi, Hoắc Kỳ Ngang mới nghiêm túc theo dõi màn trình diễn của cháu trai mình một lúc, nhưng anh vẫn lơ đãng, tâm tư lộn xôn. Đúng lúc này, một bóng dáng mảnh mai của một người phụ nữ dần tiến gần anh. Hoắc Kỳ Ngang nhận ra, anh quay lại và thấy người phụ nữ anh đã năm năm không gặp. Năm năm trước, ba anh một lòng muốn giới thiệu Lý Tú Viên cho anh, giò đây Lý Tú Viên đã là vợ và là mẹ, tình cờ là con gái cô cũng đang học ở đây, thường là cô đi làm chứ không đưa đón con, vì thế, rất hiếm khi thấy cô. Cô đã dành thời gian đến xem Chương trình ba mẹ và con này, không ngờ lại gặp Hoắc Kỳ Ngang ở đây. Người đàn ông này đã trở thành phó tổng thống, cô nhìn thấy anh, trong tim vẫn đập rộn ràng, nhưng cô đã là mẹ rồi, cô biết mình không có quyền thích anh nữa. Thế nhưng, bây giờ bỗng nhiên gặp lại, cô vẫn không tự chủ được mà đi đến nói chuyện hỏi han anh về tình hình hiện tại. “Kỳ Ngang, lâu rồi không gặp.” Trong mắt Lý Tú Viên vẫn còn một chút nuối tiếc. Giọng điệu của Hoắc Kỳ Ngang lạnh lùng:” Sao cô lại ở đây?” “Con gái em đang học ở đây. Con bé đã ba tuổi rưỡi rồi. Thời gian trôi nhanh thật đấy!” Lý Tú Viên không ngờ trong nháy mắt năm năm đã trôi qua, cô cảm thấy mình đã thay đổi, nhưng người đàn ông này không thay đổi nhiều, chỉ là trưởng thành hơn, quyến rũ hơn. “Ù!” Hoắc Kỳ Ngang lạnh nhạt đáp. “Anh đến đây để tham gia các hoạt động ba mẹ và con thay chị của anh à?” Lý Tú Viên quan tâm hỏi. Hoắc Kỳ Ngang ừ một câu, Lý Tú Viên nhận ra anh không muốn nói chuyện với cô, cô biết khi trước đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với anh. Nhất là vì cô, anh ta mới mắt đi tình yêu, khiến anh tới vẫn cô đơn. “Xin lỗi anh, em rất ân hận và cảm thấy tội lỗi về những việc đã làm trong quá khứ.” Lý Tú Viên xin lôi. Ánh mắt Hoắc Kỳ Ngang nhìn xa xăm, trên khuôn mặt sắc lạnh trông rất lạnh lùng, toát ra vẻ cự tuyệt. Trong lòng Lý Tú Viên vẫn luôn day dứt một chuyện, vẫn luôn khiến cô không thể nói với anh. “Kỳ Ngang, anh còn liên lạc với Kỷ An Tâm không? Anh vẫn yêu cô ấy chứ? Nếu anh yêu cô ấy, với địa vị hiện tại, anh chắc chắn có thể theo đuổi lại cô ấy được.” “Cô nghĩ có được nữa không?” Hoắc Kỳ Ngang nghiến răng nghiền lợi. “Được, có thể, bởi vì có chuyện tôi nghĩ nên nói cho anh biết.” “Chuyện gì?” Hoắc Kỳ Ngang liếc mắt nhìn qua. “Anh có nhớ một lần anh uống rất say không? Em tình cờ đến gặp anh vào ngày hôm đó, ngồi bên giường anh, anh… anh nhằm em là Kỷ An Tâm.” Ánh mắt Hoắc Kỳ Ngang trầm xuống, đang nhớ lại chuyện hôm ấy nhưng chẳng ảnh hưởng gì, vì Kỷ An Tâm rời đi, anh thật sự đã say đến chết đi sống lại nhiều lần. “Khi đó, anh ôm chặt lấy em, còn em chỉ mặc một chiếc váy hai dây… Cảnh này đã bị Kỷ An Tâm nhìn thấy. Nếu anh cần, em có thể giải thích rõ ràng với cô ấy ngày hôm đó không có chuyện gì xảy ra với chúng ta.” Khuôn mặt tuần tú của Hoắc Kỳ Ngang thay đổi, ánh mắt của anh như con dao chĩa thẳng vào mặt Lý Tú Viên: “Cô ấy nhìn thấy rồi?” “Đúng vậy, cô ấy đứng ở cửa nhìn thấy tất cả. Chắc chắn cô ấy đã hiểu nhằm. Em cảm thấy như cô ấy bỏ đi trong nước mắt.” Lý Tú Viên áy náy nói. Tim Hoắc Kỳ Ngang như thắt lại, đau nhói, hóa ra chính những gì cô ấy nhìn thấy đã buộc Kỷ An Tâm biến mắt vĩnh viễn! Mà chuyện này, anh say khướt không nhớ gì, chỉ coi như là một giấc mộng, thậm chí còn tưởng rằng mình ôm Kỷ An Tâm là trong mơ, cho nên, khi anh ôm Lý Tú Viên mà tưởng nhằm là Kỷ An Tâm, anh đã ôm chặt đến mức nào. Nếu cảnh này mà bị Kỷ An Tâm nhìn thấy, lúc ấy cô đã tuyệt vọng đến mức nào? Tình yêu vốn mong manh sao có thể chịu được một đòn đả kích như vậy? Đầu óc Hoắc Kỳ Ngang trống rỗng vài giây, anh luôn cho rằng sở dĩ cô hoàn toàn biến mắt trước mặt anh là vì những gì ba anh đã nói với cô. Hóa ra, chính anh đã gây ra cho cô những tổn thương vô cùng lớn mà không hề hay biết. “Xin lỗi, em rất xin lỗi, em vẫn mãi chưa có cơ hội để nói với anh chuyện này.” Lý Tú Viên nói xong, một cô bé gọi cô: “Mami… mau lại đây. “ Lý Tú Viên nói với Hoắc Kỳ Ngang: “Nếu anh muốn tìm lại Kỷ An Tâm một lần nữa, hãy giải thích điều này với cô ấy! Cô ấy nhất định sẽ tha thứ cho anh.”