Kỷ An Tâm hơi trừng mắt, cô chỉ nhẹ nhàng cong môi nói: “Anh ấy chính là người trưởng thành rồi, làm chuyện như vậy có ý nghĩa gì sao?” “Đại khái là cùng ba chị gây ầm ï đến tức đến chập mạch rồi, sau đó cũng không xử lý một chút, nó tuy là trưởng thành không ít, thế nhưng ở trong thế giới tình cảm, nó vẫn chưa đủ thành thục.” Hoắc Viện đau lòng nói. Trong ánh mắt Kỷ An Tâm lộ ra một tia từ chói: “Chị Viện, đừng nhắc tới anh ấy.” “Được, không đề cập tới nữa! Em một mình nuôi con cũng cực khổ rồi.” “Không khổ cực, có con, cuộc sống của em mới hoàn chỉnh, để người ta thoát khỏi nỗi đau năm năm trước, hiện tại, con là tất cả của em, em không cho phép bắt luận kẻ nào tổn thương tới con bé.” Hoáắc Viện gật đầu: “Chị cũng sẽ chú ý ba chị bên này, chị sẽ khuyên ông ấy.” “Cám ơn chị Viện, cũng xin chị nhắn dùm em trai, bảo anh ấy về sau đừng gần bọn em thêm nữa, nếu anh ấy không phải tới gần em, ba chị cũng sẽ không làm gì em cả.” Kỷ An Tâm nói xong, uống một ngụm cà phê, nhìn đồng hồ một chút: “Em nên tới công ty, còn có một số chuyện đang chờ em.” “Được, chị cũng phải tới bệnh viện rồi.” “Em đưa chị đi.” “Cũng được.” Hoắc Viện gật đầu. Kỷ An Tâm đưa cô đến cửa bệnh viện, Hoắc Viện cúi người nói: “Có thời gian lại tụ họp một chút.” “Được ạ, hôm khác vậy.” Kỷ An Tâm cười vẫy tay. Hoắc Viện đưa mắt nhìn xe Kỷ An Tâm xe rời đi, cô thở dài một hơi, đột nhiên biết một tin quan trọng như thế, cô thật không biết nên vui hay buồn, mừng là em trai có một đứa con gái, buồn là em trai không thể nhận biết nhau. Đương nhiên, cô mới vừa mới nhìn thấy cô bé xinh đẹp vừa đáng yêu kia, được Kỷ An Tâm nuôi nắng tốt như vậy, cô liền Vui VẺ. Kỷ An Tâm đi thẳng đến trong bệnh viện, đứng ở giao lộ đèn xanh đèn đỏ, cô ngắn ngơ một lúc, là Hoắc Viện nói Hoắc Kỳ Ngang, anh thật cùng ba anh cãi nhau sao? Còn làm tay bị thương? Kỷ An Tâm lắc đầu, cười khổ một câu, liên quan gì đến cô đâu? Hoắc Viện đã biết thân phận con gái, kỳ thực cô cũng có bất an, cảm thấy không giấu được bao lâu, bởi vì con gái thật càng ngày càng giống anh. Hiện tại, Hoắc Viện đã biết, nhưng chị ấy đồng ý giữ bí mật, mà cô cũng tin tưởng chị ấy, chỉ là khổ chị ấy, chứng kiến tất cả nhưng lại không thể nói. Kỷ An Tâm cũng không muốn như vậy, lại không thể không như vậy. Vào trong công ty, trên bàn Kỷ An Tâm vẫn có một bó hoa như cũ, lúc cô còn chưa đụng vào bó hoa này, Hướng Nguyệt đều không dám tùy ý ôm đi. Kỷ An Tâm ôm hoa đến bên cạnh hộc tủ của cô, bày ở đó, làm cả phòng làm việc đều có vẻ ấm áp lên. Cô kêu Hướng Nguyệt lấy một ly nước ấm, cô đứng trước cửa số sát đất, thân thể mảnh khảnh, lộ ra vẻ cô đơn, ở trong nắng sớm quyền rũ đến mê người. Cũng ánh sáng chiều vào, hôn vào dung mạo xinh đẹp của cô, tràn đầy vào đôi mắt kiên định trong veo của cô, đây chắc là người phụ nữ hạnh phúc, được đàn ông cưng chiều trong bàn tay. Nhưng bây giờ, cô đang một mình chống chọi với thế giới của chính mình, không cần bắt luận kẻ nào cưng chiều. Trong phòng làm việc phó tổng thống, Hoắc Kỳ Ngang nhận được điện thoại của chị gái, anh biết hôm nay chị đưa Tiểu Huy đi học, là đi gặp Kỷ An Tâm. “Cô ấy nói như thế nào ạ?” Trong giọng Hoắc Kỳ Ngang lộ ra vẻ chờ mong. “Con bé bảo chị khuyên em cách xa con bé một chút, Kỳ Ngang, em có nghĩ tới không quấy rầy nữa cuộc sống của con bé nữa không? Nhìn lại bây giờ con bé trải qua cuộc sống tốt, con gái cũng rất xinh đẹp.” Trong ánh mắt Hoắc Kỳ Ngang hiện lên đau khổ: “Nhưng em không thể không có cô ấy.” “Em tự mình suy nghĩ kỹ càng đi! Chị vào phòng giải phẫu rồi.” Hoáắc Viện cúp điện thoại. Hoắc Kỳ Ngang đặt điện thoại di động xuống, tay chống lấy trán, tất cả sự tổn thương của cô đều là do anh mang tới, lẽ nào anh chỉ có thể rời xa cô sao? Cái gì gọi là tiến thêm một bước không có tư cách, lùi một bước luyến tiếc, đại khái chính là trạng thái tình cảm hiện tại của Hoắc Kỳ Ngang! Hoắc Kỳ Ngang tự giam mình vào vòng xoáy cảm xúc chết chóc, khóa ở bên trong, giãy giụa không ra. Ba ngăn cản, Kỷ An Tâm xa cách, làm anh căn bản không biết có thể làm thế nào lựa chọn. Một đêm này, anh về đến nhà, trực tiếp đem mình tự khóa vào trong phòng.