Chương 1230: Hoắc Kỳ Ngang thở ra một hơi, có chút tự trách, anh không nên ép cô như vậy. Trong phòng làm việc của Kỷ An Tâm, cô ôm mặt, cô bị gì thế này? Lại cứ như thế bị anh ta kích động thành công? Đã Qua Kỷ An Tâm biết nếu cô không xuống, người đàn ông này hoàn toàn có khả năng đi lên, bởi anh đã làm ra đủ chuyện thất thường rồi. Mặc dù lần này Hoắc Viện nói anh bị tai nạn giao thông, nhưng ai mà biết anh còn có vết thương khác không chứ? Vẫn còn dám chạy loạn. Kỷ An Tâm không biết tại sao, trong đầu lại có chút quan tâm anh, chuyện này làm cô cảm thấy bản thân thật buồn cười. Kỷ An Tâm ra ngoài, đỗ ở cửa công ty cô, một chiếc xe đen nhỏ, tỏ ra khá phách lồi. Kỷ An Tâm đi xuống, có vệ sĩ thay cô mở cửa xe, Kỷ An Tâm vào trong, người đàn ông liền nghiêng người tới quan sát cô. Kỷ An Tâm khoanh tay, rõ ràng là đang cự tuyệt. “Lái xe.” Hoắc Kỳ Ngang dặn dò xong liền kéo cửa ngăn xuống, ghế sau trở thành một không gian tư mật. Kỷ An Tâm nghiêng đầu nhìn kính cửa sổ, không muốn nhìn anh. “Em giận?” Hoắc Kỳ Ngang hỏi. “Biết còn hỏi.” Kỷ An Tâm lãnh đạm trả lời. *Xin lỗi.” Người đàn ông thấp giọng nói. ủ Kỷ An Tâm cũng chẳng muốn nhận lời xin lỗi này, làm gì có thành ý? Người ép cô xuống là anh, giờ lại nói xin lỗi, có nực cười hay không? Hoắc Kỳ Ngang thở dài: “Lần này có thể nhặt về một mạng, em biết điều anh ngộ ra là gì không.” Kỷ An Tâm ngoảnh mặt, không nói lời nào. “Anh nhận ra, trong cuộc đời hữu hạn này, anh nhát định phải ở cùng người phụ nữ anh yêu.” Giọng nói của Hoắc Kỳ Ngang chắc chắn có lực. Kỷ An Tâm mặt không cảm xúc, nhưng nội tâm cô cũng chấn động. “Anh nghĩ anh có thể không? Sao anh không hỏi thử xem người ta có muốn hay không.” Kỷ An Tâm hắt cho anh một bát nước lạnh. Đáy mắt Hoắc Kỳ Ngang thoáng qua một nụ cười: “Anh sẽ hỏi.” Kỷ An Tâm có chút ảo não, dáng vẻ không đứng đắn này của anh từ đâu tới? Trước kia anh đâu có thế này. “Vậy anh muốn hỏi em một chút, em có muốn không?” Hoắc Kỳ Ngang trực tiếp hỏi. Kỷ An Tâm bị chọc tức đến mức bật cười, nhưng lại nhịn xuống, gương mặt nhỏ nhắn kiên nghị: “Không muốn.” Cô trả lời vô cùng rõ ràng. Hoắc Kỳ Ngang à một tiếng: “Vậy năm sau anh lại đến hỏi, anh có thể đợi cả đời.” Kỷ An Tâm cắn răng, người đàn ông này muốn dùng khổ nhục kế? Cô đâu có sợ chiêu này. “Tùy anh, anh thích làm thế nào với cuộc đời anh thì làm, đời tôi không cần có sự tham gia của anh.” “Vậy em cần ai tham gia?” Ánh mắt ánh lên tia ghen tức. Kỷ An Tâm chỉ thích làm cho anh ta lo lắng, cô nghiêng đầu, môi nhếch lên cười một tiếng: “Tôi muốn cho ai tham gia thì để người đó tham gia, liên quan gì đến anh.” Những lời này vừa nối ra, cánh tay cô liền bị một người giữ lại thật chặt. Kỷ An Tâm lập tức vùng tay ra: “Anh còn táy máy tay chân tôi liền xuống xe.” Hoắc Kỳ Ngang thu tay lại, có chút bi thương nói: “Được, anh không tham gia, nhưng anh mong em có thể lựa chọn một cách thận trọng.” Kỷ An Tâm còn muốn nói ra vài lời tổn thương anh, do dự một lúc lại nuốt vào, cô tiếp tục nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Người khác ở cùng người đàn ông này sẽ có cảm giác áp lực vì thân phận của anh, cô hoàn toàn không có. Đến nhà hàng, nơi này vô cùng bí mật, chỉ có một vài khách quý quan trọng, cũng chỉ tiếp đón những nhân vật quan trọng ra ngoài ăn cơm. Hoắc Kỳ Ngang bao một gian phòng, Kỷ An Tâm ngồi xuống, Hoắc Kỳ Ngang gọi thức ăn, thật ra anh cũng không hề nhìn thực đơn, trực tiếp hỏi nhân viên phục vụ.