Tối nay Hoắc Kỳ Ngang thật sự không có tâm trạng ăn cơm, anh lắc lắc đầu: “Em không ăn nữa.” “Vậy em đi đâu?” “Về biệt thự của em.”Bbây giờ nơi mà Hoắc Kỳ Ngang có thể đi chỉ có thể là nơi ở tư nhân của anh, thân phận bây giờ của anh, đến tư cách đi quán bar uống rượu giải sầu cũng không có. “Mặt của em nhớ phải dùng đá chườm.” Hoắc Viện ở sau lưng nói. Không biết Hoắc Kỳ Ngang có nghe được hay không, bởi vì bước chân của anh đi rất nhanh, dường như anh đã hận không thể chạy thoát khỏi căn nhà này. Hoắc Viện thở dài một hơi, cô đi vào trong thư phòng, nhìn thấy Hoắc Minh ủ rũ cúi đầu ngồi ở trên ghế sofa, cũng là cãi nhau đến mệt rồi. “Ba, ba không sao chứ?” Hoáắc Viện tiến lên, chỉ sợ ba mình tức giận đến mức xuất hiện các loại bệnh cao huyết áp. Hoắc Minh chửi rủa một câu: “Con bất hiếu, đứa con bất hiếu này, ba sinh nó để làm gì?” “Em trai cũng có nguyên tắc làm người của em ấy, trong lòng của em ấy chính trực đại nghĩa, cách làm này của ba, em ấy sẽ không theo đâu.” “Đều là do ba sinh ra, sao lại không giống ba?” Hoắc Minh đúng là đang tức giận, tức mình tại sao lại sinh ra một thằng con trai làm ngược lại với ông ta. “Ba, mặc dù con không tham gia vào chuyện của hai người, nhưng mà, có những chuyện con có thể nhìn rõ ràng, tổng thống Hiên Viên cũng không phải là loại người bị ba tùy ý chơi đùa trong lòng bàn tay, con cảm thấy, em trai có thể ngồi lên được cái chức này, là do được anh ấy tán thành, nếu như ba đổi một người khác, nói không chừng liền không có vị trí phó tổng thống này.” Hoắc Viện phân tích nói. Lúc này Hoắc Minh cái gì cũng nghe không lọt, ông ta hừ lạnh một câu: “Hiên Viên Thần có năng lực, nhưng mà chế độ ba truyền con nối của bọn họ cũng đã quá lâu rồi, cũng nên đồi một họ khác đến ngôi rồi.” “Bọn họ là hoàng thất cao quý, làm sao chúng ta có thể lay động chứ?” “Cổ đại còn có tạo phản thành công nữa.” Trong giọng nói của Hoắc Minh, tràn đầy một loại ngữ khí giống như thổ phi. “Ba, thời đại nào rồi mà còn xảy ra loại chuyện này, người gặp nạn không phải là dân chúng bình dân sao? Ba, ba cũng đã lớn tuổi rồi, thì cứ yên tâm dưỡng lão đi!” Nói xong, Hoắc Viện cũng không muốn nói thêm nữa, cô đứng dậy đi ra ngoài, đóng cửa, để một mình ông ta ở trong phòng yên tĩnh lại. Hoặc Viện lại nghĩ tới em trai, trong lòng vân hơi không yên tâm, em ấy một mình ra ngoài, lúc nãy cũng không gọi vệ sĩ, cũng không biết là có gọi cơm tối hay không, hay là cứ như vậy nhịn đói đến ngày mai. Hoáắc Viện đột nhiên nghĩ đến một người, cảm thấy lúc này, cô hẳn là để Kỷ An Tâm đi đến đó xem em trai, dù sao em trai cũng đủ đáng thương rồi. Hoắc Viện cầm điện thoại di động đi tới một góc trong hoa viên, lúc này mới gọi điện thoại cho Kỷ An Tâm. “Alo, chị Viện.” Lúc này Kỷ An Tâm đã ăn xong bữa tối, đang ở trong phòng đắp mặt nạ nghỉ ngơi. “An Tâm à! Em có thời gian không?” Hoắc Viện hỏi. “Bây giờ sao?” “Đúng, Kỳ Ngang cãi nhau với ba chị rồi, ba còn tát mạnh nó một cái.” Hoắc Viện muốn đem tình cảnh của em trai mình nói ra, nhìn xem Kỷ An Tâm có đau lòng anh hay không. “Cái gì?” Đầu giây bên kia Kỷ An Tâm quả nhiên vẫn ngạc nhiên máy giây: “Ba chị tại sao lại phải đánh anh ấy?” “Vừa nãy chị ở bên ngoài phòng, nghe thấy hai người họ đang cãi nhau, trong đó còn dính líu đến vấn đề thuế vụ của công ty em, hình như là Kỳ Ngang đã điều tra rõ ràng vấn đề làm giả số sách của công ty em, nói muốn giải quyết giúp em, ba chị vì vậy mới giận không kiềm được.” Kỷ An tâm nằm ở trên giường lập tức ngồi dậy: “Vấn đề công ty em làm giả số sách? Sao anh ấy biết được?” “Chị cũng không rõ, tóm lại, Kỳ Ngang vì em mà chịu hết uất ức, triệt để lật mặt với ba chị rồi, giờ này, em ấy còn một mình đi ra ngoài, cũng không biết là đi đâu.” “Không phải anh ấy có đội xe riêng?” Kỷ An Tâm vẫn hỏi một câu. “Đội xe của nó đã rút từ sớm rồi, khi nó rời khỏi nhà, vô cùng tức giận, chị cũng không biết nó sẽ như thế nào, sợ rằng đến cơm tối cũng sẽ không ăn, haizz, chắc là về biệt thự của nó rồi! An Tâm, chị không có cách nào qua nhà nó nấu cơm cho nó ăn, em có thể mang một chút thức ăn qua cho nó không, chị không đi được.” “2” Kỷ An Tâm không nghĩ tới Hoắc Viện sẽ có suy nghĩ vậy. “Đưa địa chỉ của anh ấy cho shipper đi!” Kỷ An Tâm nghĩ đến biện pháp này.