“À, không cần đâu. Sau khi em đến nơi có lẽ phải tới công ty một chuyến, em bảo trợ lý tới đón.” Kỷ An Tâm cũng khá kiên quyết. “Em đừng như vậy, anh đã rất nhiều ngày không gặp em rồi, để anh nhìn em chút đi.” Trầm Duệ cầu khẩn. Do trong khoang máy bay quá yên tĩnh, nên giọng nói của Trầm Duệ khiến Hoắc Kỳ Ngang nghe có mắy ý tứ. “Trầm Duệ, thật sự không cần đâu, cảm ơn anh.” Kỷ An Tâm cười từ chối. Mà lúc này đột nhiên có một bàn tay vươn qua đoạt lấy điện thoại của cô. Kỷ An Tâm liền trừng lớn mắt, nhìn thấy người đàn ông này lười nhác mà ngồi trên vị trí của mình nói với bên kia điện thoại: “Anh không cần tới đón cô ấy, tôi sẽ đưa cô ấy về nhà.” Đầu Kỷ An Tâm nổ tung. Người đàn ông này cứ phải như vậy sao? Nhưng Trầm Duệ cũng liền trầm mặc, lát sau anh mới lạnh nhạt nói: “Sao anh vẫn quấn lấy An Tâm vậy?” Hoắc Kỳ Ngang nhíu mày: “Đây là chuyện của tôi và cô ấy, không cần anh phải hỏi.” Nói xong anh liền cúp máy, trả lại cho Kỷ An Tâm. Kỷ An Tâm bóp điện thoại, sắc mặt rất khó coi mà trừng anh: “Sao anh phải làm vậy?” “Anh thấy em từ chối rất vất vả nên giúp em một tay.” Đôi mắt sâu của Hoắc Kỳ Ngang khóa chặt cô: “An Tâm, em nên biết cách từ chối anh ta.” “Đây là chuyện của tôi, anh lo cho anh thôi được không?” Kỷ An Tâm nghiên răng, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, mà lúc này điện thoại của cô vang lên tiếng có tin nhắn, là của Trầm Duệ: “Có anh ta đưa em về nhà thì anh không tới nữa.” Tin nhắn này lại khiến Kỷ An Tâm nhìn ra được sự tổn thương trong giọng nói của anh. Cô cắn môi, trả lời: “Trầm Duệ, xin lỗi.” Š “Không sao.” Trâm Duệ cũng trả lời lại một câu, vẫn dịu dàng như vậy. Kỷ An Tâm bóp chặt điện thoại, lại không kìm được mà trừng người đàn ông đối diện một cái. Cô tắt điện thoại, chống cằm ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ. Máy bay bay vào trong tầng mây. Mấy ngày nay Kỷ An Tâm hơi mệt, cô cuộn mình lại ngủ ở một bên, lát sau liền ngủ thiếp đi. Hoắc Kỳ Ngang bảo tiếp viên lấy một tắm chăn mỏng qua, đắp lên người cô. Hai tiếng sau đến được thành phó, trước khi hạ cánh, Kỷ An Tâm mê mang tỉnh lại, nhìn tấm chăn mỏng trên người, cô nhìn người đàn ông đối diện một cái, lại nhìn thời gian. Xoa trán, đầu hơi choáng. Máy bay ổn định đáp cánh xuống mặt đất, đoàn xe của Hoắc Kỳ Ngag đã đợi anh ở bên ngoài. Kỷ An Tâm xuống máy bay thì chuẩn bị rời đi, không muốn ngồi xe của anh. Hoác Kỳ Ngang liền ngăn cô lại: “Lên xe đi!” “Tôi không lên.” Kỷ An Tâm kiên quyết nhìn anh. “Đừng làm loạn nữa.” Hoắc Kỳ Ngang trầm giọng khuyên, giọng nói dịu dàng giống như đang dỗ trẻ con vậy. Kỷ An Tâm liền tránh mặt, sau đó kiên quyết đi ngang qua anh, bờ vai còn hơi dùng lực thúc vào vai anh. Cô nghênh đón cơn gió nhẹ ở sân bay, đi về phía cửa ra. Hoắc Kỳ Ngang nghiêng đầu nhìn theo bóng dáng quật cường đó của cô, bất lực thở dài. Kỷ An Tâm đứng ở trong thành phố này thì trái tim của cô không loạn như vậy nữa, cũng không nhẹ nhõm hơn lúc ở thành phố đó. Ở đây, cô cảm thấy rất nhiều áp lực, đặc biệt là áp lực từ Hoắc gia. Nếu cô đã muốn bảo vệ con gái thì bắt buộc phải tàn nhẫn một chút, cho dù không có hận ý mạnh mẽ với người đàn ông đó nữa. Cô bắt một chiếc xe chạy về nhà, vừa hay là cuối tuần, cô bé cũng ở nhà. Một tuần không gặp, cô bé được mẹ nuôi cho béo trắng, khuôn mặt nhỏ càng mập mạp hơn, rất khiến người ta yêu thích. Kỷ An Tâm vừa về đến nhà thì hôn lên mặt con gái một cái, giải tỏa sự mệt mỏi suốt một tuần nay. Cô về phòng tắm rửa, thay một bộ quần áo thoải mái, định đưa con gái tới siêu thị gần nhà đi dạo, mua cho cô bé ít quà. Tháng ngày ở cùng con gái thì thấy vô cùng ý nghĩa. Cô bé giống như một cô tiên đáng yêu, tẩy sạch mỏi phiền não của cô. Ngày mai lại là thứ hai rồi, mới sáng sớm Kỷ An Tâm liền phải tới công ty. Cô đi vào phòng làm việc, liền chau mày.