Trừ khi khiến Kỷ An Tâm và Hoắc Kỳ Ngang không thể ở bên nhau mới được. Kỷ An Tâm hít sâu một hơi, quay lại trạng thái làm việc. Sự xuất hiện của Tưởng Y San lại khiến trạng thái công việc sa sút gần đây của cô có được ý chí chiến đấu mới. Chớp mắt đã là một tuần sau. Tưởng Y San ở trong công ty vẫn lạm dụng quyền lợi của cô ta. Cô ta trực tiếp thăng chức cho nữ trợ lý để sắp xếp việc vặt cho cô ta. Hơn nữa trong công ty cũng có mấy cô gái bộ phận quan hệ công chúng thường xuyên đi xã giao tiếp khách. Tưởng Y San lại bảo phòng nhân sự tuyển thêm ba người, hơn nữa toàn là mỹ nữ cao gây, lương gấp đôi so với nhân viên hiện tại. Đơn hàng của công ty cô ta đều giành lấy, hơn nữa quả thực thành tích không tệ. Nhưng thủ đoạn cô ta dùng thì Kỷ An Tâm không cách nào làm được. Đó chính là bảo cô tuyên máy cô gái xinh đẹp, lợi dụng sắc đẹp của họ làm việc. Mà ngoài một phần nữ quản lý cấp cao là do Kỷ An Tâm đích thân xuất chinh thì những khách hàng nam khác, Tưởng Y San có thể cướp thì đều cướp đi. Trong công ty có cảm giác hơi nặng nề. Thành tích nâng cao rồi nhưng lại hạ thấp nguyên tắc và giới hạn của công ty, hơn nữa còn nằm giữa ranh giới phạm pháp, nói không chừng ngày nào đó có chuyện rồi thì là điều mà Kỷ An Tâm không muốn nhìn thấy. Cô phản hồi lại với Kiều Trì, nhưng Kiều Trì lại chỉ muốn lợi ích và thánh tích. Anh ta bảo Kỷ An Tâm nhắm một mắt mở một mắt, đừng quan tâm tới Tưởng Y San, để cô ta tự làm. Kỷ An Tâm cũng vô cùng sầu não. Trầm Duệ cũng rất ít khi tới, đặc biệt là tuần này, Kỷ An Tâm chỉ nhận được mấy câu hỏi thăm của anh. Có lẽ là chuyện lần trước bị Hoắc Kỳ Ngang giật điện thoại đi! Kỷ An Tâm thật sự không muốn tổn thương anh. Cô hít sâu một hơi, cảm thấy có lẽ nên mời Trầm Duệ ăn bữa cơm. Vừa hay cô cũng muốn nói chuyện với anh, cứ để anh đi như vậy cũng không phải là cách. Anh bắt buộc phải đi ra khỏi tình trạng hiện tại của mình, đi tìm cuộc sống thuộc riêng anh. Kỷ An Tâm đứng trên sân thượng không người gọi điện cho Trầm Duệ. “Alo, An Tâm?” Tràm Duệ ở bên kia điện thoại rất vui. “Trầm Duệ, buổi trưa rảnh không? Em muốn mời anh ăn cơm.” Kỷ An Tâm hỏi. “Rảnh chứ! Nhà hàng nào? Em đặt chỗ, anh sẽ đến đúng giờ.” “Được! Lát nữa em gửi địa chỉ nhà hàng qua cho anh.” Kỷ An Tâm cười. Mà một góc khác ở bên cạnh, Tưởng Y San cầm ly cà phê, nghiến răng, không ngờ Kỷ An Tâm vẫn còn qua lại thân mật với Trầm Duệ như vậy. Vậy thì Hoắc Kỳ Ngang biết không? Kỷ An tâm tới trước mặt Hướng Nguyệt, bảo cô ấy đặt chỗ trong nhà hàng gần đây. Một trợ lý của Tưởng Y San đi tới, nghe thấy được tên nhà hàng, cô ta vội báo lại cho Tưởng Y San. Kỷ An Tâm xuất phát đi ăn trưa với Trầm Duệ, còn Tưởng Y San liền chăm chút lại mình, cũng đi tới nhà hàng này. Cô ta đi cùng một nữ nhân viên và đã chuẩn bị xong máy ảnh. Cô ta muốn ghi lại cảnh Kỷ An Tâm ngồi cùng Trầm Duệ, có cơ hội nhất định phải gửi cho Hoắc Kỳ Ngang xem. Trong nhà hàng, Kỷ An Tâm tới trước, Trầm Duệ cũng rất nhanh liền tới. Anh nhìn có vẻ gầy đi không ít. “Gần đây anh thế nào?” Kỷ An Tâm hơi quan tâm mà hỏi. “Không có gì, có thể là tăng ca nhiều, có mấy dự án phải làm.” Ánh mắt Trầm Duệ nhấp nháy, rõ ràng là đang nói dối. Kỷ An Tâm không khỏi đau lòng, chẳng lẽ là vì cô sao? Gọi món xong, cô nói với Trầm Duệ: “Trầm Duệ, em muốn nói với anh chuyện của chúng ta. Em cảm thấy anh thật sự nên đi tìm một cô gái thích hợp với anh, đừng đợi em nữa.” “Sao vậy? Em sợ anh không đợi được em sao?” Trầm Duệ cười khổ hỏi.