Tưởng Y San vẫn đang bị truy bắt, trưa hôm nay đã có tin của cô ta, hóa ra là Tưởng Y San đang trốn ở một thị trần ở một đất nước xa lắc vì sợ hãi, bởi vì sau khi kiểm tra vài cuốn hộ chiều, tìm thấy tên cô ta dùng khi xuất ngoại, mới tìm thấy được dấu vết của cô ta. Bây giờ, cảnh sát đang liên lạc với cảnh sát địa phương, bắt giữ Tưởng Y San trong thời gian sớm nhát. Tưởng Y San đang ở nước ngoài xa xôi, đã nghe ngóng được thông tin, khi cô ta chuẩn bị lên máy bay một lần nữa chạy sang các nước khác, cô ta đã bị cảnh sát địa phương giam giữ. Tại bênh viện, Kỷ An Tâm đã truyền dịch xong, cơn sốt đã hạ xuống thành một cơn sốt nhẹ, được Hoắc Kỳ Ngang bảo lãnh tại ngoại, Kỷ An Tâm có thể về nhà và nghỉ ngơi. Kỷ An Tâm ngồi xe của Hoắc Kỳ Ngang tới trước tiểu khu, khi cô xuống xe, Hoắc Kỳ Ngang có chút lo lắng đi theo. Kỷ An Tâm sửng sốt nói với anh: “Anh mau vào trong xe, về đi!” Hoắc Kỳ Ngang nhìn thấy sự lo lắng trong mắt cô, trong mắt lóe lên một tia hy vọng, cô lo lắng cho an nguy của anh sao? “Có cần anh đưa em lên không?” “Không cần đâu, cảm ơn anh, tôi có thể tự lên được.” Kỷ An Tâm nói xong, xách túi đi về nhà. Hoắc Kỳ Ngang lên xe và quan sát cô, tiếp theo đó, anh cần tìm hiểu kỹ về công ty của Kỷ An Tâm, cố gắng hết sức giúp đỡ cô. Tuy nhiên, trong công ty của Kỷ An Tâm từ lâu đã có kẻ không an phận, họ đã đem tình hình nội bộ công ty của Kỷ An Tâm cho một hãng phương tiện truyền thông trực tuyến và nhận được một khoản tiền. Công ty truyền thông sắp đưa thông tin ra, đang sắp xếp lại các bài báo. Kỷ An Tâm trở về nhà, cô nhóc còn đang đi học, ba mẹ có lẽ là đang đi dạo. Kỷ An Tâm gội đầu và tắm rửa, rửa sạch những ấm ức trong ba ngày, cô thay một bộ váy sạch sẽ ngồi trên sofa bên ban công, chìm vào một dòng cảm xúc chưa từng có. Cô mở email, hộp thư của cô ấy sắp nỗ tung. Nhiều người trong số đó là một số khách hàng, một số của Kiều Trì, và còn những email công việc. Kỷ An Tâm gọi điện thoại cho Kiều Trì, anh ta cũng vô cùng kinh hãi, hỏi Kỷ An Tâm tại sao Tưởng Y San lại mắc phải sai lầm như vậy. Kỷ An Tâm chỉ có thể chịu đựng, cô nhớ rằng cô đã nói rõ với Kiều Trì rằng Tưởng Y San đã vi phạm pháp luật, tuy nhiên, Kiều Trì khi đó đã nói là lợi ích là quan trọng nhát. Giờ mọi việc vỡ lở, Kiều Trì lại đổ hết lỗi cho cô, Kỷ An Tâm không còn gì để nói. Bây giờ, điều quan trọng nhất là xem liệu có thể giữ được công ty hay không. Kỷ An Tâm nhanh chóng nhận được cuộc gọi từ cảnh sát. Tưởng Y San đang ở trên máy bay bị tạm giữ để về nước, vụ án có thể sớm được xét xử. Bây giờ, cấp dưới của Tưởng Y San từng người thẩm vấn, cảnh sát đã thu thập được đầy đủ bằng chứng, tất cả những hành vi này đều là tội riêng của Tưởng Y San, Kỷ An Tâm chỉ bị buộc tội cấp trên giám sát không tốt. So với tội trạng của Tưởng Y San, cô chỉ là người bị liên can. Muộn một chút, cô nhóc đã về, Kỷ An Tâm đã biến mắt vài ngày, cô hạnh phúc nhất khi thấy ba mẹ và con gái của mình không bị ảnh hưởng. “Mami, mami đã ở đâu vậy?”Giọng nói non nót của cô bé hỏi. “Mẹ đi công tác, mẹ xin lỗi vì đã không gọi cho Hiểu Hiểu.” “Mẹ, con không trách mẹ đâu, bà ngoại nói mẹ vất vả rồi, mẹ đều là vì con.” Cô bé hiểu chuyện nói. Hai mắt Kỷ An Tâm đỏ hoe ngay lập tức, cô ôm chặt lấy cô nhóc, hôn lên má vài cái: “Bé ngoan, mẹ thật hạnh phúc.” Đến tối Kỷ An Tâm vẫn lo lắng không biết ba mẹ mình đã nghe được điều gì, may mắn thay, ba mẹ cô thường sống như những người bình thường, không để ý đến những thứ trên mạng, họ vẫn bình tĩnh nói những chuyện vụn vặt. Kỷ An Tâm ôm con gái ngủ, kể xong câu chuyện thì cô bé ngủ, Ờ Kỷ An Tâm nghiêng người chống khuỷu tay xuống, dưới ánh đèn, cô nhìn khuôn mặt bầu bĩnh của con gái, trong đầu toàn là hình bóng Hoắc Kỳ Ngang. Hoáắc Viện đang giữ bí mật cho cô, không bao giờ nói với Hoắc gia về danh tính của con gái cô. Bây giờ, cô cảm thấy lòng mình đang mềm đi từng chút một, không còn vững vàng như trước, có lẽ là do gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện. Trong thời gian này, điều cô cảm nhận sâu sắc nhất chính là tình cảm của người đàn ông dành cho cô, cô nghĩ rằng sau 5 năm mối quan hệ giữa hai người sẽ không còn mãnh liệt nữa. Thế nhưng, cô cũng có thể cảm thấy rằng, cho dù cô có chống lại việc anh tiếp cận như thế nào, thì cũng đã có những dấu hiệu rạn nút.