Hoắc Kỳ Ngang không tháy cô trả lời, anh khẽ thở dài: “Không vội, chúng ta từ từ tính.” Kỷ An Tâm đã ăn no rồi, cô đặt đũa xuống, nói: “Tôi đi trước đây. Hoắc Kỳ Ngang lập tức đứng dậy, khi cô cầm lấy túi, anh vươn tay nắm cỗ tay cô, thấp giọng cầu xin: “Đừng đi, ở lại với anh.” Kỷ An Tâm để túi xách xuống, liếc nhìn đồng hồ: “Tám giờ rưỡi tôi sẽ về.” Mà bây giờ, đã hơn bảy giờ rưỡi rồi. Hoắc Kỳ Ngang không thể cầu xin thêm nữa, cô có thể ở lại thêm chút nữa anh đã rất vui rồi. Hoắc Kỳ Ngang dọn dẹp chén dĩa trên bàn, Kỷ An Tâm muốn giúp nhưng Hoắc Kỳ Ngang không cho cô động vào. Kỷ An Tâm đành ngồi trên ghế sofa, chọn một cuốn sách bên cạnh đề đọc. Vừa lật sách ra thì đã lật phải một trang có kẹp một tắm ảnh. Hơi thở của cô hơi nghẹn lại, bên trong tắm ảnh chính là hai người bọn cô. Hai gương mặt trẻ trung vừa mới ra trường, tươi trẻ đầy sức sống, cô đang ôm lấy cổ anh ngắng đầu nhìn anh, Hoắc Kỳ Ngang cúi đầu khẽ ngửi tóc cô. Bức ảnh này là do một người bạn cùng lớp giúp bọn cô chụp. Kỷ An Tâm quấn lấy một nhúm tóc, cầm bức ảnh ngắm nghía. Mà người đàn ông bên cạnh bồn rửa chén nhìn sang cô mấy lần, anh biết cô đang nhìn bức ảnh đó. Bức ảnh đó là thứ quý giá nhất của anh. Lúc đọc sách anh thường thường lấy ra ngắm. Trong bức ảnh đó, nụ cười của Kỷ An Tâm rất ngọt ngào đáng yêu, ánh mắt của cô cũng tràn đầy tình yêu. Kỷ An Tâm đặt bức ảnh lại chỗ cũ, cũng không đọc sách nữa. Cô có quá nhiều rối rắm trong lòng vậy nên cô nhất thời rơi vào trầm tư. Hoắc Kỳ Ngang rửa chén xong ngồi xuống cạnh cô, cầm sách sang, lật ra tắm ảnh đó, dịu dàng ngắm nghía. “Những bức ảnh này, anh còn giữa lại làm gì?” Kỷ An Tâm nói với anh, giọng điệu của cô có chút chua xót. “Bức ảnh này có thể tiếp cho anh thêm sức mạnh, cho anh niềm tin, để anh có thể mạnh mẽ đối mặt với bắt cứ điều gì. Vì anh tin chắc rằng anh nhất định sẽ tìm lại em của lúc đó.” “Anh nên đi viết thơ tình đi, biết đâu anh sẽ trở thành một nhà thơ vĩ đại đấy. “Kỷ An Tâm không chút tức giận trêu chọc anh. Hoắc Kỳ Ngang không khỏi bật cười: “Ừm, sau này anh sẽ viết cho em một bài thơ tình.” Kỷ An Tâm bị anh chọc đến nỗi phải che miệng bật cười. nhưng rất nhanh cô liền dừng lại. Bởi vì cô không muốn tỏ ra thân thiện như vậy trước mặt người đàn ông này. Hoắc Kỳ Ngang lập tức nheo mắt, nghiêm túc nói: “Vậy thì tối nay anh sẽ bắt đầu viết! Anh sẽ cố gắng 1 tháng sau có thể xuất bản, sau đó đóng gói gửi cho em.” Kỷ An Tâm nghĩ rằng anh ấy thực sự làm thật, lập tức lo lắng trừng anh: “Tôi không muốn.” Hoắc Kỳ Ngang cười buồn: “Em sợ anh viết thơ tình cho em đến vậy sao?” Kỷ An Tâm quay đầu lại nói: “Sợ chứ.” Hoắc Kỳ Ngang đành phải tha cho cô: “Được rồi! Tha cho em đấy.” Kỷ An Tâm có chút lo lắng trong bầu không khí lúc này, chuyện này không nên như vậy, cô nên rời đi thôi. “Tôi về đây, Hiểu Hiểu cần phải tắm rửa.” Kỷ An Tâm tìm cớ muốn rời đi. “Bác gái chắc sẽ giúp cô bé tắm thôi! Bây giờ vẫn còn sớm mà.” Kỷ An Tâm lắc đàu, đứng dậy nói: “Tôi phải đi.” Hoắc Kỳ Ngang vội vàng đứng dậy, khi cô đưa tay định lấy chiếc túi, anh lập tức vươn tay kéo mạnh cánh tay cô. Kỷ An Tâm mang giày cao gót, bởi vì bị anh kéo mà đứng không vững. Cô kinh hãi trừng lớn hai mắt, xoay người, ngã về phía người đàn ông. Hoắc Kỳ Ngang vội vàng duỗi tay ra đỡ lấy cô.