Kỷ An Tâm xấu hỗ vô cùng, như vậy có nghĩa là anh không muốn ra ngoài sao? “Không được… ” Kỷ An Tâm vẫn khăng khăng muốn anh đi ra ngoài. Hoắc Kỳ Ngang nhìn cô một cách nghiêm túc nói: “Kỷ An Tâm, chúng ta đã quen nhau bao lâu rồi? Em vẫn còn để ý đến chuyện này sao?” Kỷ An Tâm tránh mặt đi. Lúc này cô sắp kiềm không nổi nữa rồi, đành phải cắn chặt môi đỏ mọng ra lệnh: “Anh nhắm mắt lại, không cho anh cười eml” Hoắc Kỳ Ngang ngoan ngoãn nhắm mắt lại, Kỷ An Tâm đỏ bừng mặt… Hai phút sau, Kỷ An Tâm được người đàn ông ôm trở lại giường, nhưng nét ửng hồng trên mặt cô vẫn chưa nguôi ngoai. Cô cảm giác như muốn đào cái hố dưới đất, chôn mình xuống đó vậy. Hoắc Kỳ Ngang chu đáo chỉnh sửa lại chăn bông cho cô, sau đó cúi người xuống hôn lên tóc cô rồi tiếp tục ngồi đọc mail của mình. Kỷ An Tâm buồn ngủ rồi, vết thương trên trán của cô không nặng lắm, chỉ là vết thương nhỏ ngay ở chân tóc, sau này sẽ không ảnh hưởng đến ngoại hình. Cô cũng thực sự rất mệt, từ tối hôm qua đến giờ cô vừa hoảng vừa sợ, còn suýt chết, cô càm cự đến bây giờ cũng khá rồi. Lúc Hoắc Kỳ Ngang lại một lần nữa ngắng đầu lên thì cô đã ngủ rồi. Anh đặt lpad xuống, đi tới ngồi bên cạnh cô, nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay cô rồi nhìn chăm chú dáng vẻ say ngủ của cô. Giờ phút này trái tim của Hoắc Kỳ Ngang vô cùng yên bình, thậm chí anh không còn phải hoảng loạn bất an nữa, bởi vì anh cảm giác được người phụ nữ này sẽ trở về bên cạnh mình. Sáng sớm, Kỷ An Tâm ngủ một giấc ngủ vô cùng đau đớn. Bởi vì một chân của cô bị treo khiến việc ngủ cũng trở thành một chuyện vô cùng khó khăn. Hơn nữa chân của cô thường hay bị tê, Hoắc Kỳ Ngang thấy vậy sẽ bước sang, nhẹ nhàng xoa bóp cho cô, giúp máu lưu thông. Vì vậy, cả đêm cô ngủ không ngon, mà người đàn ông này cả đêm lại hầu như không chợp mắt. Đến khoảng 5 giờ sáng, Kỷ An Tâm thật sự buồn ngủ đến không chịu nổi, lúc cô ngủ, cô cũng đã bảo Hoắc Kỳ Ngang phải chợp mắt một chút. Thế nhưng sau khi cô ngủ thiếp đi, Hoắc Kỳ Ngang cũng không ngủ, cứ cách một lúc anh lại tiếp tục xoa bóp cho cô. Lúc này, Kỷ An Tâm vừa mở mắt ra liền nhìn thấy người đàn ông vẫn đang ngồi trên sô pha bên cạnh xem tài liệu, cô lập tức kinh ngạc hỏi: “Tối hôm qua anh không ngủ sao?” Hoắc Kỳ Ngang nhướng mi, để lộ một đôi mắt đỏ hoe khiến trái tim cô lập tức đau đón. “Anh không sao.” Hoắc Kỳ Ngang liếc mắt cười, tinh thần vẫn rất tốt. “Anh cho rằng anh là người sắt đấy à? Anh như vậy thì sao có thể chịu được cơ chứ?” Kỷ An Tâm có chút tức giận mắng anh. “Chân của em có bị tê không? Anh giúp em xoa bóp tiếp.” Hoắc Kỳ Ngang nói xong liền ngồi xuống, đưa tay ra xoa nhẹ cho cô. Đúng lúc này, ngoài cửa, Lý Thuy gõ cửa bước vào: “Thưa ngài, lịch họp hôm nay đã sắp xếp xong rồi. Ngài có cần trở về tắm rửa, thay quần áo không ạ?” “Còn bao lâu nữa?” “Còn ba tiếng nữa sẽ bắt đầu hội nghị đầu tiên.” Kỷ An Tâm nói với Lý Thuy: “Trợ lý Lý, anh mau đưa anh ấy về nhà nghỉ ngơi chút đi. Tôi không cần anh ấy ở đây lo nữa đâu.” Lý Thuy muốn cười, nhưng vẫn nhìn về phía Hoắc Kỳ Ngang, khuyên nhủ: “Thưa ngài, ngài vẫn là nên về nghỉ ngơi đi! Dù sao hôm nay có đến tận vài cuộc hội nghị được tổ chức.” “Tôi không sao.” Hoắc Kỳ Ngang lắc đầu. Kỷ An Tâm lại nói với anh: “Hoắc Kỳ Ngang, anh không thể tự phá hoại sức khoẻ mình như vậy được. Ai sẽ chăm sóc cho em và Hiểu Hiểu đây? Anh mau về nhà nghỉ ngơi đi, hoặc là lên xe ngủ một giấc cũng được.” Mặc dù ngữ khí của cô có chút hung dữ, nhưng ai nghe cũng biết rằng Kỷ An Tâm đang lo lắng cho anh. Trong mắt Hoắc Kỳ Ngang loé qua ý cười, cảm nhận được sự quan tâm của cô, tim anh rất ấm áp. Anh cũng không cố chấp nữa, không thể khiến cô tức giận được. “Được rồi, anh sẽ để y tá tới chăm sóc cho em. Anh đến toà nhà tổng thống họp trước đã, tối sẽ về với em.” Hoắc Kỳ Ngang nói với cô xong bèn đi đến ghế sô pha bên cạnh, cầm tây trang lên vắt trên cánh tay, chuẩn bị rời đi. Kỷ An Tâm đáp: “Chỉ là chân em không tiện một chút thôi, những chỗ khác không bị sao cả, cho nên anh không cần quá lo lắng.” Khi Hoắc Kỳ Ngang vừa đi ra tới cửa thì đột nhiên quay đầu lại nhìn cô chăm chú. Tim Kỷ An Tâm trật một nhịp, cô biết anh định làm gì. Lý Thụy cũng rất thức thời đóng cửa lại. Kỷ An Tâm nhìn thấy người đàn ông bước tới, cô lập tức xấu hỗ nói: “Không được, em còn chưa đánh răng rửa mặt đấy.” Hoắc Kỳ Ngang không khỏi mỉm cười, cúi người hôn lên trán cô: “Anh không chê.”