Hoắc Kỳ Ngang lập tức vươn tay giữ cô lại: “Em nghĩ xem, bây giờ bộ dáng em như thế này, anh còn có thể làm gì em sao?” Kỷ An Tâm: “…” Hình như đúng là không thể làm gì được, nhưng Kỷ An Tâm chỉ là không thể đối mặt với loại cảm giác quá thân thiết với anh. “Đừng lo, anh là chính nhân quân tử.” Hoắc Kỳ Ngang trấn an cô. Giờ phút này Kỷ An Tâm bị anh đè xuống, cả người cô bị hơi thở của anh bao vây, hơi thở nam tính dễ ngửi phả vào người khiến hơi thở của cô có chút loạn, thậm chí cô còn nảy sinh một chút cảm giác. “Anh buông em ra.” Kỷ An Tâm chớp mắt, không muốn bị anh phát hiện. Hoắc Kỳ Ngang lập tức buông tay cô ra, vì sợ sẽ khiến cô bị thương. Kỷ An Tâm nằm xuống, Hoắc Kỳ Ngang cũng ngồi trên giường, còn cầm lên một ít tài liệu bên cạnh, anh nói với cô: “Em ngủ trước đi, anh xem tài liệu một lát, đợi tóc tự khô thì anh sẽ ngủ.” Kỷ An Tâm với lấy điện thoại đọc tin tức, bây giờ cô cũng không thể ngủ được. Hoắc Kỳ Ngang nghiêng người sang vén chăn cho cô, sau đó anh cúi người xuống, hôn lên trán cô. Đối với anh, việc này như đã quen, rất tự nhiên. Vì Kỷ An Tâm bị thương, tuy rằng mỗi ngày cô đều không làm gì cả, nhưng thực sự rất mệt mỏi. Cô vừa xoay người một cái, díp díp mắt sau đó yên tâm nhắm mắt ngủ. Ở bên cạnh cô có một người đàn ông, khiến cô có cảm giác an toàn không thể giải thích được, cơn buồn ngủ của cô càng trở nên mạnh mẽ hơn. Hoắc Kỳ Ngang cách một lúc lại nghiêng sang kéo chăn cho cô. Ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của cô, ánh mắt của anh cũng hiện lên sự yên tâm vắng mặt suốt cả 5 năm này. Sáng sớm, Kỷ An Tâm mở mắt ra, đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt đang kề sát trước mắt mình. Vì cô không cử động gì mạnh, nên người đàn ông bên cạnh cô vẫn chưa bị kinh động. Kỷ An Tâm không muốn đánh thức anh, xem ra tối hôm qua anh làm việc rất muộn, để anh ngủ thêm một chút nữa vậy! Kỷ An Tâm chớp chớp mắt, 5 năm rồi cô chưa từng được ngắm nhìn anh thật kĩ một lần nào. Thật ra anh vốn vô tội lại đáng thương, hiểu lầm 5 năm trước khiến hai người đều bị tổn thương. Cô rời đi không chút lưu luyến, không hề quay đầu lại, còn anh thì sao? Anh vẫn đứng đó đợi cô, mà cô lại không cho anh cơ hội tìm được mình. Nếu không phải cô được điều chuyển công tác về lại đây thì e rằng có thể cô sẽ hận anh cả đời, không bao giờ quay lại. Kỷ An Tâm nhớ đến việc lần trước cô bị chuyển công tác về Trung Quốc, cô còn tranh luận một hồi với Kiều Trì, cuối cùng Kiều Trì nói triển vọng phát triển của thị trường trong nước rất tốt, vậy nên cô không được bỏ lỡ cơ hội này. Dưới sự thuyết phục mạnh mẽ của lợi ích và Kiều Trì. Cô mới đồng ý quay trở lại Trung Quốc để phát triển, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ gặp lại anh. Ông trời rất thích trêu chọc người, cô chọn tới chọn lui mới chọn được trường học cho con gái, cuối cùng vậy mà lại cùng trường với cháu trai của anh. Vì vậy cuộc gặp gỡ này không hẹn mà gặp. Nhìn thấy anh, tim cô không khỏi run lên, không hề giống vẻ lạnh lùng ngoài mặt, trong lòng cô rất bối rối, cảm xúc cuồn cuộn dâng trào. Nhưng lòng hận thù khiến cô không muốn đến gần anh. Nhưng vào giờ phút này, mọi hiểu lầm đã được giải thích rõ ràng, sự hận thù của cô cũng đã tan biến, thay vào đó là sự đồng tình, thương xót cho anh. Hoắc Kỳ Ngang ngủ rất sâu. Ánh nắng mặt trời lấp ló sau tắm rèm cửa, soi xuống hàng lông mi dài của anh, để lại một hàng bóng dày ngay dưới mí mắt anh. Đường nét trên khuôn mặt anh góc cạnh sắc sảo. Khóe miệng anh ấy bây giờ hơi nâng lên, như thể anh đang đắm chìm trong một giấc mơ đẹp. Kỷ An Tâm cứ nhìn anh chăm chú như vậy, hệt như một hoa sỉ. Cô không thể rời mắt khỏi mặt anh, cứ như vậy lặng lẽ nhìn anh, thời gian như thể ngừng trôi. Ngay lúc này, người đàn ông đang ngủ duỗi tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy vai cô, còn có cánh tay của anh vắt ngang ngực cô. Kỷ An Tâm nhíu mày nhưng lại không gạt anh ra. Đêm qua Kỷ An Tâm ngủ rất ngon, ngoại trừ việc nửa đêm chân bị tê khiến cô có chút khó chịu. Vừa ngủ cô đã mơ thấy rất nhiều giấc mơ đẹp, mà bên trong giấc mơ cũng có anh. Ề Hoắc Kỳ Ngang cũng dần tỉnh lại, anh cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn mình. Anh vừa mở mắt ra đã đối diện với một đôi mắt trong veo cách anh rất gần, là Kỷ An Tâm. Kỷ An Tâm đang suy nghĩ miên man, bắt chợt nhìn sang anh lại bắt phải một đôi mắt thâm thúy. Cô giật cả mình, vội vàng muốn né tránh, cô vừa bối rối vừa xấu hỗ.