Nhưng, việc ba xảy ra chuyện, chính là có liên quan đến công ty bọn họ, sao cô có thể cầu xin anh chứ? Trang Noãn Noãn nhận ra nhân viên phục vụ ở đây đều vô cùng kiêng kị nhắc tới chuyện của gian phòng này, vì vậy, cô muốn tra ra điều gì, vô cùng khó khăn. Trừ khi Kiều Mộ Trạch ra mặt, cho cô vào gian phòng đó. Trang Noãn Noãn chỉ muốn tìm kiếm chân tướng, cô cắn môi, lấy điện thoại ra, gọi điện cho Lam Sở Niệm, muốn bảo cậu ấy lấy số điện thoại của Kiều Mộ Trạch từ chỗ anh cả cậu ấy. Lam Sở Niệm nhận được điện thoại của cô, cô ấy đương nhiên giúp chuyện này, lập tức lấy số điện thoại của Kiều Mộ Trạch từ trong điện thoại của Lam Thiên Hạo gửi cho cô. Trang Noãn Noãn nhìn dãy số này, cô ngồi trên ghế sofa đại sảnh của khách sạn, lấy dũng khí gọi điện. “Alo?” Đầu dây bên kia vang lên một giọng nam lạnh lùng. Đúng là giọng nói của Kiều Mộ Trạch. “Tôi là Trang Noãn Noãn, tôi có chuyện muốn nhờ anh giúp.” Trang Noãn Noãn nói thẳng. Người đàn ông ở đầu dây bên kia dường như cũng kinh ngạc mấy giây mới khẽ hỏi: “Chuyện gì?” “Tôi đang ở khách sạn nơi ba mẹ tôi gặp chuyện, anh có thể bảo nhân viên của anh cho tôi thẻ phòng, để tôi vào gian phòng nơi bọn họ xảy ra chuyện xem thử không?” Trong giọng nói của Trang Noãn Noãn lộ ra khẩn cầu. Dẫu sao cũng là cầu xin anh. Đầu giây bên kia im lặng ba giây: “Thẻ phòng ở chỗ tôi, cô lên tìm tôi.” “Hả?” Trang Noãn Noãn lập tức ngây người: “Tôi đang ở nước c” “Tôi cũng đang ở khách sạn này, phòng tôi là phòng 8888.” Người đàn ông trầm giọng, cúp điện thoại. Trang Noãn Noãn mở to mắt, anh cũng ở chỗ này? Hơi thở của cô lập tức dồn dập thêm vài phần, tại sao anh lại ở chỗ này? Tại sao anh lại cầm thẻ phòng của gian phòng này? Trang Noãn Noãn lập tức đứng dậy khỏi sofa, đi thẳng về phía thang máy, ấn vào số của tầng tám, cô ôm cánh tay, giống như đang lo lắng. Anh ở chỗ này, có phải đồng nghĩa anh đang làm gì hay không? Cũng là điều tra vụ án của ba mẹ? Hay là đang che giấu điều gì? Trang Noãn Noãn bước tới cửa phòng bốn số tám, cô ấn chuông cửa, không lâu sau, cửa kéo mở từ phía sau, Kiều Mộ Trạch mặc áo sơ mi trắng đứng sau cửa, lộ ra vẻ tôn quý. Hơi thở của Trang Noãn Noãn hơi dồn dập, trực tiếp hỏi: “Sao anh lại ở đây?” “Đây là khách sạn của tôi.” Kiều Mộ Trạch nhắc nhở cô một câu, khách sạn của anh, anh ở chỗ này không có gì là kỳ lạ. Trang Noãn Noãn nghẹn lại, hỏi anh nói: “Có thể đưa thẻ phòng cho tôi không? Bây giờ tôi muốn đi xem thử.” “Tôi đi cùng cô.” Kiều Mộ Trạch nói xong, đóng cửa đi ra. Trang Noãn Noãn lập tức căng thẳng vài phần: “Không cần đâu, tôi tự đi.” “Trang Noãn Noãn, cô đừng có ý thù địch với tôi, tôi không phải đang làm gì, tôi là đến cùng cô điều tra chân tướng năm đó.” Kiều Mộ Trạch cau mày, giọng nói trầm thấp chắc chắn. Trang Noãn Noãn không phải không tin anh, mà là, thân phận của anh quá nhạy cảm, hơn nữa, cô thật sự không thể tin anh. Trong ánh mắt của Trang Noãn Noãn hiện lên vẻ không tín nhiệm. Kiều Mộ Trạch cũng không để ý đến, nhếch mày nói: “Nếu cô muốn đi, thì đi theo, nếu cô không muốn đi, vậy thì bỏ đi.” Nói xong, anh lập tức đi về phía thang máy, Trang Noãn Noãn ở phía sau làm sao có thể không đi theo? Đây là cơ hội hiếm khi được đi tới gian phòng đó, cô sẽ không bỏ qua. Kiều Mộ Trạch và cô cùng nhau đứng ở cửa phòng 6504, lúc Trang Noãn Noãn nhìn anh quẹt thẻ cửa phòng, trong hốc mắt cô lập tức ửng đỏ, mắt ngắn lệ.