Trang Noãn Noãn chuyển đi, hai người đàn ông ở phòng đối diện nhanh chóng phát hiện ra, họ đem sự việc này báo cáo với Lý Đạt, Lý Đạt nhờ người quen điều tra một chút việc Trang Noãn Noãn vẫn chưa trả phòng, điều này chứng tỏ cô vẫn ở trong khách sạn. Lý Đạt căn dặn hai người này không được ra tay ở trong khách sạn, như vậy thì ý định giết người của bọn họ sẽ bị bại lộ. Tốt nhất là có thể ở bên ngoài khách sạn dùng cách thức bất ngờ để khiến Trang Noãn Noãn chết giống như ngoài ý muốn. Trang Noãn Noãn ở trong phòng nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa, cô không khỏi có chút kinh ngạc, cô không ra ngoài, vì sợ làm phiền đến người đến người đàn ông này tiếp khách. Nhưng mà rất nhanh phòng cô cũng bị gõ cửa, cô mở ra nhìn thấy Kiều Mộ Trạch đứng ở cửa nói với cô: “Tôi cho gọi một vài nhân viên cũ đến vì muốn hỏi sự việc của năm đó, cô cũng cùng ra nghe đi.” Trang Noãn Noãn lập tức sửng sót, cô gật đầu: “Được!” Cô bước ra khỏi phòng, nhìn thấy năm người nhân viên của khách sạn ngồi trên ghế sofa ở trong phòng. Sau khi Kiều Mộ Trạch ngồi xuống, anh võ võ vị trí bên cạnh chỉ Trang Noãn Noãn: “Ngồi đi!” Trang Noãn Noãn ngồi xuống nhìn nhân viên ngồi đối diện, hi vọng có thể biết được một số tin tức của năm đó. Kiều Mộ Trạch bắt đầu hỏi. “Sự việc vào tháng tám của bốn năm trước, tôi tin rằng mọi người năm đó cũng đều bị ảnh hưởng, có thể nói thử xem xem cách nghĩ trong mắt mọi người đối với chuyện này được không?” Nói xong, anh nhìn người nhân viên đầu tiên. Nhân viên này khoảng ngoài ba mươi tuổi, cô ấy gật đầu: “Tôi làm ở bộ phận ăn uống, đối với vị quản lý giám sát này cực kỳ có ấn tượng, ông có một người vợ xinh đẹp dịu dàng, tôi còn nhớ ngày hôm đó bọn họ gọi đồ ăn ở khách sạn, tôi là người đẩy xe đưa thức ăn, lúc đó cách thời gian bọn họ xảy ra chuyện khoảng tầm một tiếng, tôi hoàn toàn không thể ngờ rằng bọn họ sẽ tự sát.” “Lúc đó tâm trạng của bọn họ như thế nào? Họ có cãi nhau hay không?” Kiều Mộ Trạch tiếp tục hỏi. Trong đầu Trang Noãn Noãn dường như có thể tưởng tượng ra được cảnh ba mẹ cô ở trong khách sạn này, cô kìm chế nỗi đau trong lòng lắng họ nói tiếp. “Tâm trạng của bọn họ rất tốt, quản lý Trang còn bảo tôi lầy cho một chai rượu nho, trông cực kỳ ngọt ngào ân ái.” “Cũng chính là nói ở trong mắt cô, bọn họ căn bản không giống với người muốn tự sát.” “Tuyệt đối không giống.” Kiều Mộ Trạch nhìn người thứ hai: “Cô cũng nói một chút về suy nghĩ của mình đi.” “Tôi là nhân viên lễ tân, lúc quản lý Trang và vợ của ông ấy đến là do tôi tiếp đón, tôi cũng như vậy cảm thấy cuộc sống của họ tràn đầy sức sống, bọn họ là người tốt.” Tiếp theo là người thứ ba, thứ tư đều nói lên suy nghĩ của mình, bọn họ đều một mực cho rằng vợ chồng quản lý Trang không tự sát. “Vậy mọi người có biết trước khi bọn họ tự sát có từng đi đâu hay là từng làm việc gì không?” Người phụ nữ thứ năm nghĩ một chút rồi nói: “Có một việc khiến tôi có ấn tượng, sáng hôm đó bọn họ đi ra ngoài một chuyến, gần chỗ chúng tôi có một bức tường khóa, có rất nhiều khách du lịch đều thích viết tên người mình thích lên đó rồi khóa lại trên tường, tôi nghe nói bọn họ từng đến đó.” “Ngoài chỗ đó ra?” Kiều Mộ Trạch nhướng mày hỏi. “Không còn nữa.” Những người khác cũng lắc đầu, dù sao lúc đó bọn họ cũng có công việc của mình, nên ít khi chú ý đến cuộc sống của người khác. Đây đều là những người đã từng tiếp xúc với vợ chồng quản lý Trang năm đó. Sau khi tiễn những người nhân viên đi, ánh mắt Trang Noãn Noãn đờ đẫn nhìn xuống mặt đất, đột nhiên cô cảm thấy bất lực, sự việc đã trôi qua rất lâu rồi, cô không có cách nào điều tra thêm được nhiều thứ hon.. Kiều Mộ Trạch nhìn đồng hò, lúc này thời gian cũng đã muộn, thời gian sắp quá bữa tối rồi. “Bữa tối muốn ăn gì cô tự mình gọi đi, tôi ra ngoài một chút, muộn mới về.” Kiều Mộ Trạch nói với cô. Trang Noãn Noãn gật đầu, trong ánh mắt hiện lên tia cảm kích: “Cảm ơn anh, Kiều tổng.” Kiều Mộ Trạch nhìn cô: “Không cần phải cảm ơn, tôi chỉ có thể cố hết sức giúp cô, nếu như vẫn không có kết quả tôi cũng không còn cách nào khác.” Trang Noãn Noãn cũng không thể ép buộc được tất cả, nhưng cho dù thế nào cô vẫn muốn cảm ơn anh. Kiều Mộ Trạch rời đi, Trang Noãn Noãn một mình gọi đồ ăn, buổi tối cô đứng trên ban công, có lẽ cô không thể điều tra được thêm nhiều việc nữa nhưng cô muốn làm những việc mà ba mẹ cô đã từng làm.