“Trang Noãn Noãn?” Kiều Mộ Trạch thấp giọng gọi cô, đưa tay lên thăm dò hơi thở cô, cô chỉ là nhất thời không chịu nổi mà ngắt đi. Kiều Mộ Trạch mặc kệ vết thương ở cánh tay, đưa tay ôm cô lên đi về phía phòng cô. Khi đặt Trang Noãn Noãn lên giường, vết thương của Kiều Mộ Trạch đã chảy máu tràn ra băng gạc. Có điều anh cũng chỉ nhìn chứ không có ý định xử lý ngay, anh bước vào phòng tắm của cô lấy khăn mặt vắt khô rồi dùng nước ấm lau khuôn mặt đẫm nước mắt của cô. Sau khi lau xong, Kiều Mộ Trạch đưa tay bịt kín chỗ chảy máu, ngồi trước giường cô âm thầm bảo hộ. Cái chết của Trang Nghiêm Minh bốn năm trước anh cũng đại khái nắm bắt được hết, chỉ có điều hung thủ đằng sau là ai thì anh vẫn chưa rõ, nhưng nhất định là người nào đó có chức cao trong công ty, lúc đó Trang Nghiêm Minh ở vị trí quản lý, người có thể sai khiến Trang Nghiêm Minh liệu được mấy người? Ngoại trừ ba anh còn có ba người nữa, trong đó có hai người là cổ đông, người còn lại là chú anh Kiều Huy Dương. Trong bốn người này, có một người chính là sát thủ. Kiều Mộ Trạch ấn vào cánh cổ tay cầm máu, anh cũng không quan tâm đến bản thân mà ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô gái đang ngắt đi, chấp nhận sự thật như này là một chuyện rất tàn nhẫn. Có lẽ vợ chồng Trang Nghiêm Minh hi vọng cô vĩnh viễn sẽ không biết được sự thật, cứ vui vẻ hạnh phúc mà tiếp tục sống. Nhưng trong cô gái này có một sự ngang ngược, giống như việc cô nói muốn kiện anh, dựa vào sức lực của cô thì sao có thể làm được? Nhưng cô vẫn không bỏ cuộc. Kiều Mộ Trạch nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, anh thật sự không biết cô lấy đâu ra sức lực lớn như vậy. Kiều Mộ Trạch cứ như vậy trông Trang Noãn Noãn, thời gian cũng tối dần, khi anh chống tay lên trán định chợp mắt một lúc. Nghe thấy Trang Noãn Noãn nằm ở trên giường xua tay gào thét: “Đừng… đừng giết họ.” Cơn buồn ngủ của Kiều Mộ Trạch lập tức tỉnh táo, anh đưa tay ra giữ lầy tay cô thấp giọng gọi: “Trang Noãn Noãn, tỉnh dậy đi.” Trang Noãn Noãn mở đôi mắt ửng đỏ ra, cô khóc đến mức sắp hỏng mắt rồi, đôi mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn người đàn ông trước mặt. “Kiều Mộ Trạch, là anh sao?” Cô không chắc chắn đưa tay lên sờ anh. Kiều Mộ Trạch sững người, khuôn mặt tuấn tú tiến sát lại gần cô, ngữ khí thập phần lo lắng: “Cô không nhìn rõ tôi sao?” Trang Noãn Noãn chớp chớp mắt, đôi mắt trong veo dường như đã mất đi ánh sáng, trở nên u ám không màu sắc, chớp mắt hai lần cô mới có thể nhìn thấy rõ người đàn ông trước mặt. “Trang Noãn Noãn, mắt cô làm sao vậy? Không khoẻ ở đâu?” Kiều Mộ Trạch lo lắng cô thực sự sẽ bị mù vì khóc. Trang Noãn Noãn lắc đâu, nghẹn ngào nói: “Tôi không sao…” Kiều Mộ Trạch thở phào, anh ngồi ở mép giường, cuối cùng khuyên cô: “Trang Noãn Noãn, việc cô cần làm bây giờ chỉ có đúng một điều là duy trì sự tỉnh táo, tìm hung thủ cho ba mẹ BÓi Trong ánh mắt của Trang Noãn Noãn lộ ra tia hận ý: “Đúng vậy, tôi phải tìm ra sự thật, tôi phải khiến hung thủ đó sự chịu trừng phạt.” Kiều Mộ Trạch biết, thứ có thể giúp cô duy trì bình tĩnh chỉ có thù hận, anh nheo mắt nói: “Tôi giúp cô.” Trang Noãn Noãn chớp mắt nhìn anh đầy cảm kích: “Xin lỗi, trước đây tôi vẫn luôn hiểu nhầm anh, tưởng rằng có liên quan đến anh, bây giờ… cảm ơn anh.” Nước mắt Trang Noãn Noãn chảy xuống, đó là những giọt nước mắt áy náy. “Đừng khóc nữa, còn khóc nữa thật sự sẽ mù đấy.” Kiều Mộ Trạch nói xong đưa khăn giấy cho cô. Trang Noãn Noãn nhận lấy rồi lau một chút, vừa lau nước mắt xong liền bị máu trên cánh tay người đàn ông làm cho hoảng sợ, cô vội vàng cầm lấy tay anh: “Tay anh sao vậy? Sao lại chảy máu rồi?” Vừa hỏi xong, Trang Noãn Noãn phát hiện bản thân mình đang nằm trên giường, vừa rồi cô bị ngất đi, là anh ôm cô vào phòng sao? Tay của anh, vết thương nghiêm trọng như vậy, hơn nữa cô còn nặng 44kg, sao có thể không khiến tay anh bị thương thêm lần nữa cơ chứ? “Anh…” Trang Noãn Noãn muốn nói gì đó, nhưng chỉ dùng đôi mắt thể hiện sự lo lắng nhìn anh. Kiều Mộ Trạch vì muốn thu hút sự chú ý của cô nên tìm việc cho cô làm, anh cúi xuống nhìn vết thương rồi nói với cô: “Băng lại giúp tôi.” Quả nhiên Trang Noãn Noãn bị thu hút chú ý, cô vội vàng xuống giường: “Được, tôi đi lấy hộp thuốc.”