Chương 15: “Trách em được à? Ai bảo em không có một chút gen di truyền chăm học trong cái nhà này cơ. Cứ nghĩ đến học là đau đầu.” Hình Nhất Nặc bứt tóc: “Đừng nhắc chuyện học hành với em nữa, phiền chết đi được.” “Thế đầu em cả ngày nghĩ đến cái gì?” “Thì… em nghĩ về những chuyện tốt đẹp trong cuộc sống này, tất nhiên không phải là học rồi.” “Bố mẹ lần nào họp phụ huynh cũng đều mắt mặt vì em cả, lần sau để anh hai đi.” “Được, được. Anh hai đi là tốt nhất, có khi cô chủ nhiệm lớp em lại bị sức hấp dẫn của anh hai thu hút, đến lúc đấy cô lại càng dễ tính hơn thì sao.” “Em mơ đi.” Hình Nhất Nặc biết chắc điều này không thể xảy ra. Ai bảo cô thi điểm lại thấp như vậy? Nhưng cô cũng rất thông minh. “Hình Nhất Nặc, kết quả các cháu cần có rồi.” Lúc này, bác sĩ bước tới gần hai anh em. “Thế nào ạ? Kết quả như thế nào ạ? Nói cho cháu nghe đi.” Tim Nhất Nặc đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực vậy. Cậu anh đứng bên cạnh cũng nhắm mắt lại, dường như cũng đang hồi hộp chờ đợi kết quả. “Họ quả thực có quan hệ phụ tử đã thất lạc nhiều năm.” Bác sĩ khẳng định. Hình Nhất Nặc nghe xong ngạc nhiên đến mức mắt chữ A mồm chữ O quay đầu sang nhìn người anh trai khôi ngô của mình: “Anh, là thật kìa. Trời đất ơi, thế mà lại là thật kìal” Hình Nhất Phàm lúc nãy cũng khá là bực bội, tự nhiên em gái lại bắt đưa đi xét nghiệm DNA, vậy mà bây giờ kết quả thực sự khiến cậu kinh ngạc. “Bác sĩ chắc chắn không ạ?” Cậu bật dậy hỏi. “Tin bác sĩ đi, mấy cái xét nghiệm DNA như thế này chắc chắn không thể sai được, anh cứ yên tâm mà đi nhận cháu ruột của mình đi.” “Vậy thì tốt quá, tốt quá rồi, cảm ơn bác sĩ, cảm ơn A Bác sĩ nhìn cặp sinh đôi đẹp trai xinh gái này thật sự thấy vui thay cho bố mẹ hai đứa, sao lại có thể có những đứa con đẹp như thế này nhỉ. Sau khi bác sĩ rời khỏi, Hình Nhất Nặc cầm tờ giấy kết quả xét nghiệm, lập tức ôm chặt anh trai mình “Em đã nói mài! Đã bảo là thật rồi! Anh còn không tin em cơ. Bây giờ anh không còn gì để nói rồi chứt” Chàng trai bị em gái ôm đến mức nghẹt thở liền cố gắng gạt tay cô em gái ra nói “Được, anh tin em, đừng ôm anh nữa được không.” “Anh, chúng ta mau đi nói cho anh hai biết điI OMGI Em thật sự muốn biết anh hai sẽ có phản ứng như thế nào! Lúc đấy anh nhớ chụp ảnh lại đấy nhá?” “Đừng có quậy! Đây không phải chuyện để đùa. Anh hai ở bên ngoài có con riêng nếu bố mẹ mà biết thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.” “Bố mẹ mà biết mình có đứa cháu nội đáng yêu như thế kiểu gì cũng cười không khép được miệng, nhưng liệu anh hai có thích hay không thì em cũng không dám chắc.” Nghĩ đến người anh trai trước giờ luôn rất có uy tín và chừng mực của mình, Hình Nhất Nặc có chút rụt rè. Hình Nhất Phàm cắn cắn đôi môi mỏng nói: “Việc đã đến nước này mình phải báo cho người nhà biết thôi, để anh đi tìm anh hai.” “Đến công ty đi anh, anh hai chắc chắn đang ở đó.” Hình Nhất Nặc cười cười đẩy tay anh trai. Vừa xuống đến nơi hai anh em gặp vài tên bảo vệ khá trẻ, họ nhìn cặp nam nữ xong liền không nhịn được nở nụ cười “Thật xứng đôi! Nam thanh nữ tú, trông y như nữ chính ngôn tình vậy.” Hình Nhất Nặc vềnh tai nghe xong liền nhìn sang người anh đứng bên cạnh: “Chúng ta giống một đôi thế sao?” “Em xứng à?” “Anh mới là người không xứng với bổn tiểu thư đây nhé. Bồn tiểu thư đây thông minh lanh lợi, xinh đẹp rung động lòng người như thế này cơ mà.” “Đến thằng ngu cũng biết em chỉ là một con ngốc.” “Hình Nhất Phàm, anh thử nói lại lần nữa xem.” “Không thích đấy. Anh đâu giống đàn bà bọn em.” Hai anh em bắt đầu ầm ï cãi nhau, vừa đi đến chỗ chiếc xe Bently đang đỗ. Ngồi vào xe, Hình Nhất Nặc bắt đầu vô cùng háo hức muốn báo cho anh hai. Từ bệnh viện đến cao ốc tập đoàn Hình thị đi mát khoảng 20 phút. Khi chiếc xe dừng ở cửa chính, cặp song sinh liền bước vào đại sảnh. Hai người họ chính là nhị thiếu gia và tiểu thư của tập đoàn Hình thị, nhân viên trên dưới đều biết mặt, ngay cả nhân viên lễ tân cũng không nhịn được mà nhìn về phía họ, nở nụ cười rạng rõ nhất có thể. Nghĩ đến Hình tổng rồi lại nhìn nhị thiếu gia tập đoàn Hình thị, vài năm nữa thôi sẽ lại trở thành một soái ca làm các chị em điên đảo.