“Vẫn chưa nữa, có điều không cần làm gì phiền phức đâu, tôi mua mì ăn liền rồi.” Trang Noãn Noãn cười, lấy trong túi ra một hộp mì ăn liền, buổi tối của cô cứ giải quyết bằng cái này là được. Trang Noãn Noãn không biết rằng chiếc túi của mình bị rách một góc, hộp thuốc mỡ trong túi cô bỗng nhiên rơi xuống đất. Kiều Mộ Trạch đảo mắt sang, nhìn thấy hộp thuốc mỡ, anh lập tức nheo mắt hỏi: “Đây là cái gì?” Trang Noãn Noãn ngồi xổm xuống nhặt lên, cầm chặt trong tay, lắc đầu nói: “Không có gì.” Kiều Mộ Trạch đã nhìn thấy đó là thuốc mỡ, biết cô chắc chắn là bị thương rồi, Chu Đào có nói cô phải treo người cả buổi chiều, rất cực khổ. “Bị thương rồi sao?” Ánh mắt của Kiều Mộ Trạch đầy sự quan tâm. Trang Noãn Noãn giả vờ không sao nói: “Không có gì đâu, chỉ là khi quay phim không cẩn thận làm đỏ da thôi. Tôi bôi chút thuốc để giảm sưng.” Ánh mắt Kiều Mộ Trạch rơi vào vòng eo thon thả của cô, bị thương ở đây sao? Anh nhìn chăm chú vòng eo nhỏ nhắn của cô, anh rất muốn dùng lòng bàn tay để cảm nhận thử xem có thật sự mịn màng như anh nghĩ không. “Tôi đi tắm trước đã. Lát nữa tôi ăn mì ăn liền, anh không cần chuẩn bị bữa tối cho tôi đâu.” Trang Noãn Noãn nói xong, đặt mì ăn liền xuống, cầm theo túi xách đi lên lầu. Kiều Mộ Trạch nhìn chằm chằm hộp mì ăn liền. Bóng dáng cô vừa khuất ở cầu thang lầu ba, anh trực tiếp cầm lên, đi vào phòng bếp, thẳng tay ném vào thùng rác. Sau đó anh mở tủ lạnh hai tầng ra, lấy nguyên liệu để làm bữa tối. Vừa hay, anh cũng chưa ăn tối. Trang Noãn Noãn tắm xong, cũng đã bôi thuốc xong, trên làn da nóng ấm có chút cảm giác mát lạnh. Vốn cô tính xuống lầu ăn mì gói, nhưng vừa xuống lầu đã thấy mì gói đặt trên bàn không còn nữa. Cô chớp mắt, nhanh chóng đi tìm, thực sự không thấy nữa rồi. Lúc này, đột nhiên cô nghe thấy trong phòng bếp có tiếng động vang ra, trong lòng cô chợt căng thằng, chẳng lẽ anh đang nấu mì cho cô sao? Cô lập tức cảm thấy có chút áy náy xông vào bếp, vừa bước vào bếp cô đã nhìn thấy người đàn ông đang thái thịt heo, động tác đó vô cùng đẹp trai. “Kiều thiếu gia, anh có nhìn thấy mì của tôi đâu không?” Trang Noãn Noãn tò mò hỏi. “Trong thùng rác.” Người đàn ông nhướng mắt đáp lại cô. Trang Noãn Noãn kinh ngạc nhìn về hướng cái thùng rác trong bếp, bên trong là hộp mì ăn liền vẫn chưa được mở ra, Trang Noãn Noãn vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Sao anh lại vứt mì của tôi đi vậy?” “Không cho phép ăn đồ ăn không dinh dưỡng, tôi đang hầm cháo cho em đây.” Nói xong, người đàn ông bỏ gà xé vào nồi cháo, đậy nắp lại. Trang Noãn Noãn chớp mắt, trong lòng chợt cảm thấy ấm áp. Thế nhưng thật ra cô ăn gì cũng được cả, không muốn làm phiền anh quá nhiều. “Cảm ơn.” Trang Noãn Noãn nói với người đàn ông đang quay lưng lại với cô. “Đi ra ngoài chờ.” Người đàn ông nhỏ giọng ra lệnh, sau đó lại nói: “Ngồi yên đó, đừng chạy lung tung. Trang Noãn Noãn ngoan ngoãn gật đầu và đi ra. Có điều, cô cầm theo điện thoại di động ra ngoài vườn, gọi điện thoại cho bà ngoại. “Bà ngoại, gần đây cháu được nghỉ, cháu nhớ bà, muốn đến thăm bà.” “Noãn Noãn, cháu không cần lo cho bà đâu, bà sống ở đây rất tốt.” “Hai ngày nữa cháu sẽ đến đó, cháu cũng muốn đến đó để hít thở không khí trong lành.” Lần trước Trang Noãn Noãn đưa bà nội tới, thời gian rất ngắn ngủi, nhưng mà ở đó là một thị trấn nhỏ cách thành phố khá xa, hơn nữa đó là nơi chị em tốt của bà nội ở, bầu không khí nông thôn vô cùng trong lành. “Vậy được rồi! Cháu đi đường cẩn thận chút đấy!” Dù sao thì bà ngoại cũng nhớ cô. “Dạ, cháu sẽ cẩn thận.” Trang Noãn Noãn nghe thấy bà ngoại nói đùa với ai đó ở đầu dây bên kia, cô cũng thầm vui mừng. Lúc trước bà ngoại chỉ có một mình ở nhà, vì công việc nên cô không thể ở bên cạnh bà. Bây giờ, nghe tháy tiếng nói cười này của bà, cô thật sự rất yên tâm. Vừa bước vào cô đã thấy người đàn ông đang ngồi trên sô pha, cháo vẫn còn đang được hầm, cô ngồi xuống bên cạnh nói với anh: “Hai ngày nữa tôi đi thăm bà ngoại tôi, sẽ vắng nhà một tuần.”