Kiều Mộ Trạch nghẹt thở, theo bản năng anh duỗi tay muốn làm gì đó, nhưng lại bị Trang Noãn Noãn mắng: “Đừng lại gần tôi, tôi hận anh, tôi hận anh Kiều Mộ Trạch!” Ba chữ Kiều Mộ Trạch bị cô nghiền răng gào lên, khiến cả người người đàn ông run lên. “Không phải vậy đâu.” Kiều Mộ Trạch kiên quyết phản bác lại cô. “Không phải thế nào?” Trang Noãn Noãn ngắng đầu, hai mắt rưng rưng, kiên định nhìn anh. Trong đáy mắt sâu thẳm, cô cũng ẳn chứa một chút hy vọng. Cô cũng không muốn coi anh là kẻ thù, cô cũng đang mong ba anh không phải là hung thủ. Cô cũng muốn nhận được lời giải thích từ phía anh. “Ngay từ đầu khi tiếp cận em, anh không hề có mục đích gì, anh ở bên cạnh em, cũng không cố gắng minh oan cho. ba, cho đến khi sự thật được tìm ra, anh cũng không thẻ đảm bảo là ba anh có phải là một trong những kẻ tình nghỉ hay không, nhưng anh đang cố gắng tìm ra sự thật, em phải tin anh, anh chưa bao giờ lừa dối em, anh chỉ mong sau khi tìm ra sự thật sẽ nói cho em biết.” Giọng của Kiều Mộ Trạch trầm và đầy sự chân thành. Nhưng lúc này Trang Noãn Noãn thật sự không muốn nghe, bởi vì người đàn ông trên điện thoại đã nói cho cô biết sự thật mà cô đang tìm kiếm. “Là ba của anh. Chính ba của anh đã bắt ba tôi trốn thuế cho công ty ông ta, vì cuộc khủng hoảng tài chính sáu năm trước, vì đã làm một việc thiếu lương tâm, nên ba anh muốn giết ba mẹ tôi để diệt khẩu, chỉ là để tránh không cho sự việc ấy bị bại lộ, khiến công ty anh phá sản.” Trang Noãn Noãn khàn khàn nói, sự thật tàn nhẫn, xé nát trái tim cô một lần nữa, nhìn người đàn ông trước mặt, trái tim cô càng thêm đau. Vì mặc dù anh vô tội, nhưng anh trở thành con trai của kẻ thù mà cô hận nhất, sự thật này càng khiến trái tim cô tan nát hơn. Kiều Mộ Trạch sững sờ, không khỏi thấp giọng hỏi: “Noãn Noãn, là ai nói với em chuyện này?” Trang Noãn Noãn nghiên răng, nói thật với anh: “Một người bạn tốt của ba tôi đã gọi cho tôi và kể với tôi mọi chuyện, ba của anh là hung thủ.” Trái tim của Kiều Mộ Trạch như bị đâm mạnh, lẽ nào trong chuyện này, ngoài chú ra còn ai biết không? “Noãn Noãn, em có biết người này là ai không? Tên của ông ta là gì. “Kiều Mộ Trạch vội vã hỏi. Trang Noãn Noãn chế nhạo anh: “Anh muốn làm gì? Anh muốn tìm người ta, bảo người ta phải câm miệng? Anh muốn bịt miệng những nhân chứng đã tố cáo tất cả tội ác của ba anh sao?” Kiều Mộ Trạch thấy Trang Noãn Noãn và xác định là ba mình là kẻ hung thủ, anh thực sự lo lắng và hoảng sợ: “Noãn Noãn, anh không phủ nhận là ba anh kà kẻ tình nghi, nhưng vấn đề này, phải được điều tra thật kỹ rồi tính sau. Nếu người kia thực sự có bằng chứng thực tế, anh có thể chấp nhận, nhưng nếu ông ta chỉ nói suông bằng miệng thì sao? Em đã nghĩ về điều đó chưa?” Trang Noãn Noãn lùi lại một bước, nước mắt cô lăn dài: “Còn anh thì sao? Anh có tin ba anh là kẻ giết người không? Từ khi nào anh biết ông ta bị tình nghi? Sao anh không nói cho tôi biết? Anh còn muốn giấu tôi bao lâu? Anh định giấu tội cho ba anh suốt đời sao?” Đối với câu này, Kiều Mộ Trạch không có gì để nói, bởi vì anh quả thực do dự trong điều tra vấn đề này, bởi vì đó là ba của anh. “Noãn Noãn, cho anh thời gian, để anh điều tra lại chuyện sáu năm trước xong, anh sẽ cho em một câu trả lời.” Kiều Mộ Trạch thấp giọng cầu xin. Trang Noãn Noãn nhìn ra ngoài cửa sổ, cô kiên quyết nói: “Tôi không tin anh nữa, Kiều Mộ Trạch, tôi hận các người, chúng ta gặp nhau ở tòa án đi! Tôi nhất định sẽ đưa kẻ sát hại ba mẹ tôi ra công lý.” Tim Kiều Mộ Trạch đập mạnh, cô hận anh. “Vậy những ngày qua chúng ta bên nhau thì sao? Em thực sự không tin anh sao?” Kiều Mộ Trạch cũng có gắng níu kéo lấy chút bình tĩnh từ cô. Trang Noãn Noãn cắn môi, nước mắt rơi lã chã nhìn anh, mặc cho nỗi buồn tràn ngập nhưng trong mắt vẫn hiện rõ sự hận thù. “Nếu có thẻ, tôi thà là không quen biết anh.” Câu nói này, làm người đàn ông tổn thương nhiều hơn bát : kỳ lời nói nào, cả người anh run lên, tay chống trên bàn phía sau, ánh mắt đau đớn nhìn cô. “Anh đợi đi! Tất cả những gì ba anh đã làm đều phải trả giá.” Trang Noãn Noãn xoay người đẩy cửa rời đi. Kiều Mộ Trạch đột nhiên cảm thấy không đành, anh bước tới, siết chặt cánh tay Trang Noãn Noãn, kéo vào trong vòng tay của mình. “Hãy cho anh một cơ hội nữa, hãy để anh tìm ra sự thật, Noãn Noãn, xin em đấy.” Người đàn ông cao quý này, hạ thấp mình để cầu xin cô. Khuôn mặt của Trang Noãn Noãn ở trên bờ ngực quen thuộc của anh, trong một khoảnh khắc, cô hy vọng là mình là một kẻ ngốc, để tin tưởng anh, nhưng sự hận thù của ba mẹ cô lại chặn giữa hai người họ. Làm sao cô có thể tin tưởng vào con trai kẻ thù của mình?