Trang Noãn Noãn lại tự trách, muốn cho bản thân hai đầm, không phải, cô tự trách mình đến chết mắt. Cô nghĩ, sau này, anh muốn cô bù đắp như thế nào, cô cũng sẽ không cự tuyệt. Sau Hai người đi thẳng đến hướng biệt thự của Kiều Mộ Trạch, mà Chu Đào ở trong nhà Trang Noãn Noãn báo cảnh sát, cảnh sát trong vòng mười lăm phút thì tới, lập biên bản hiện trường, kế tiếp, bọn họ hy vọng Kiều Mộ Trạch cùng Trang Noãn Noãn lập tức qua chỗ cảnh sát làm tờ khai. Chu Đào mang túi của Trang Noãn Noãn những thứ quan trọng trong máy tính xách tay trở lại công ty trước, trợ lý thì ở lại phụ trách cài đặt cửa xong mới rời đi. Trang Noãn Noãn ở trong nhà Kiều Mộ Trạch tắm một cái, ngày hôm qua và ngày hôm nay, cô như sống ở hai thế giới, sau khi tắm xong, cô như được tái sinh. Làm khô tóc dài, đứng trước cửa phòng tắm, tuy là sắc mặt tái nhọt bởi vì thiếu ngủ, thế nhưng, trong ánh mắt lấp lánh, lay động. Kiều Mộ Trạch đã thay xong quần áo ở trong phòng khách đợi cô, ánh mắt của anh sắc bén nhìn thẳng một chỗ, trong đầu thì đang lật tung toàn bộ sự việc, trong đó có một chuyện làm anh kinh hỉ, bởi vì trong chuyện này có sức tương đối chứng minh một chuyện. Ba không phải hung thủ sát hại vợ chồng Trang Nghiêm Minh. Bởi vì, nếu quả thật ba có liên quan đến chuyện năm đó, dù sơ ông suất thế nào, cũng sẽ không phái một người đi gọi cho Trang Noãn Noãn, thừa nhận năm đó chính mình là người giết ba mẹ cô. Hơn nữa, ông muốn làm cho Trang Noãn Noãn rời khỏi anh, còn rât nhiêu phương thức, vì sao phải mượn tay người khác thực hiện cuộc gọi? Hơn nữa nội dung trong điện thoại chính là nhắm thẳng vào thân phận hung thủ của ông, cho nên, người chỉ thị phía sau cuộc điện thoại này, chính là hung thủ thực sự năm đó. Kiều Mộ Trạch cắn răng, e là hung thủ đứng sau này, chính là lợi dụng ba anh. Bởi vì ba anh càng giống như một tắm bia đỡ đạn hoàn hảo nhát, làm cho hung thủ phía đứng sau lợi dụng thân phận ba anh, trong chuyện về cái chết của vợ chồng Trang Nghiêm Minh, hắn xem như là người được lợi lớn nhất. Đáy mắt Kiều Mộ Trạch lóe ra vẻ mừng như điên, anh nắm chặt tay, nhưng khóe miệng không giấu được niềm vui, xem ra, chuyện ngày hôm qua, thực tế chính là hung thủ đẳng sau tự động lộ ra cái đuôi của mình, thậm chí cũng quăng hết hiềm nghỉ của ba. Anh bây giờ cấp thiết nhát chính là thoát khỏi sự nghỉ ngờ ba, nhưng năm ấy người đó là ai, anh đều không hy vọng là ba mình. Trong đầu Kiều Mộ Trạch hiện lên một người khác, người đó ở trước mặt anh, cũng có ý ám chỉ ba là hung thủ, chú của anh Kiều Huy Dương. Ông ta đóng vai trò gì trong vấn đề này? Vì sao lúc ông ta nói muốn giúp Trang Noãn Noãn điều tra rõ chân tướng, ông ta lại ám chỉ như vậy với anh? Ông ta là một người không biết sự thật, hay là ông ta toàn dựa vào suy đoán, lo lắng bản thân sẽ rước lấy phiên phức cho ba, cho công ty gia đình? Kiều Mộ Trạch nhíu mày lại, đối với người chú này, anh cũng không phải là hiểu rất rõ, chỉ biết là mặc dù đời này. của ông ta phạm sai lầm không ngừng, có rất nhiều chuyện chống đối lại ba, nhưng ba anh vẫn khoan dung với tha thứ cho ông ta. Về nguyên nhân, anh biết đại khái, bởi vì ba lớn hơn ông ta tám tuổi, toàn quyền tiếp quản công ty gia tộc, khiến năm đó ông ta phản đối cực kì lớn mà làm ra không ít chuyện, làm cho ba anh đối với ông ta sinh ra cảm giác áy náy, vậy nên, cho tới bây giờ, thời gian chủ yếu của ba đều sẽ gọi ông ta trở về. Kiều Mộ Trạch đang trầm tư, nghe trên lầu có tiếng bước chân, anh ngước mắt nhìn sang, chỉ thấy Trang Noãn Noãn mặc áo thun đơn giản hợp với quần jean ở dưới, tóc dài mới vừa tắm chưa buộc lên, xõa mềm mại ở sau đầu. Khuôn mặt nhỏ nhắn cũng sạch sẽ thanh thuần, trên nền cầu thang màu trắng ngà, vẫn như cũ đẹp đến làm cho lòng người lay động. Dưới đáy lòng Kiều Mộ Trạch thở dài một hơi, nu như ba anh và cái chết của ba mẹ cô không có bát cứ liên quan gì, như vậy đời này, anh sẽ muốn cô. Chuyện cô máy lí trí phát sinh ngày hôm qua, bây giờ, Trang Noãn Noãn cảm thấy như không còn mặt mũi nào để nhìn anh, cúi đầu xuống, có bị anh mắng tỉnh giác ngộ. Kiều Mộ Trạch thấy cô cúi đầu, anh đứng lên, đi tới đón lấy cô, Trang Noãn Noãn đứng trước mặt anh, đôi tay nhỏ bé mắt tự nhiên đan vào một chỗ, cúi đầu nhìn đầu ngón chân. Kiều Mộ Trạch biết cô đang áy náy tự trách mình, anh khẽ thở dài một cái, mặc dù có chút tức giận, thế nhưng anh không thể giận nổi, ngược lại đối với chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, anh nhớ lại một lần, lưng đều toát ra mồ hôi lạnh, nều như anh tới trễ một phút. Còn có thời khắc gặp gương mặt ấm áp này sao? Mục đích của hai người đàn ông đó, cũng không phải là trực tiếp ở nhà cô lầy mạng của cô, mà là định đem cô kéo lên sân thượng, muốn ném cô xuống sao? Nếu như cô thật sự bị ném xuống… Tim Kiều Mộ Trạch bị hung hăng nhéo một cái, anh đưa tay kéo cô ôm, liền ôm chặtcô gái im lặng không lên tiếng vào ngực, cằm của anh để nhẹ lên trán của cô.