Hội trường cực kì lớn, thời gian gặp mặt fan là buổi trưa từ 10 đên 11 giờ, gặp mặt một tiêng rưỡi, thời gian mặc dù có chút ít, nhưng được sắp xếp vô cùng đầy đủ. Đặc biệt là các fan cuồng đến trước, có cơ hội ở khoảng cách gần xem các cô biểu diễn, còn có thể chụp ảnh thân mật với các cô. Trang Noãn Noãn và Lam Sơ Niệm liên lạc với nhau, hai người đều xuất phát rồi, do fan ở trước cửa quá đông, sẽ gây tắc nghẽn, vì vậy xe của Kiều Mộ Trạch và Lam Thiên Hạo trực tiếp lái vào bãi đỗ dưới hầm. Hai người bạn thân vừa gặp mặt liền khoác tay nhau, Chu Đào bảo ba trợ lí đi xuống tầng đưa các cô đến phòng khách sạn nghỉ ngơi. Kiều Mộ Trạch và Lam Thiên Hạo không tiện đi qua bên các cô, hai người liền hẹn nhau đến quán cà phê ở tầng hai của khách sạn nghỉ ngơi, đợi lúc bắt đầu hai người sẽ qua đó. Trang Noãn Noãn và Lam Sơ Niệm nắm tay nhau đi vào phòng nghỉ, Diệp Mạn Ni và Lâm Thiên đã ngồi ở trong đó trang điểm rồi. *“Noãn Noãn, Sơ Niệm, nhanh trang điểm đi! Sợ rằng thời gian sẽ không đủ.” Chu Đào bước vào nói. Chuyên gia trang điểm đã chuẩn bị xong, hai người ngồi xuống, Lam Sơ Niệm chào hỏi hai người bên cạnh. “Mạn Ni, A Thiến.” Trang Noãn Noãn cũng nhìn qua đó nhưng hai người đang trang điểm lại giả vờ bận rộn. Trang điểm xong, trên mặt Lâm Thiến hiện lên vẻ mong chờ: “Sơ Niệm, cậu tự mình đến sao?” “Anh mình đưa đến.” Trong ánh mắt Lâm Thiến có chút tâm cơ, như vậy là nói Lam Thiên Hạo cũng sẽ xuất hiện. Trong phòng trang điểm yên tĩnh, Trang Noãn Noãn được stylist trang điểm cho, Lam Sơ Niệm cũng vậy, mà Diệp Mạn Ni và Lâm Thiên ở bên cạnh đã trang điểm xong rồi. Hai người trao đổi ánh mắt rồi ra khỏi phòng nghỉ, lúc này có trợ lý đang rót nước, Lâm Thiền ra hiệu với Diệp Mạn Ni. Diệp Mạn Ni lập tức giữ lấy người trợ lý đang rót nước: “Này! Tiểu Lan, son của cô hôm nay đặc biệt thế! Rất xinh, mua ở đâu vậy.” Vị trợ lý này hiếm khi được khen, lập tức nói ra chỗ cô ta mua cùng với màu gì, nhãn hiệu gì. Trong lúc cô ta đang nói, Lâm Thiến đã bỏ thuốc vào trong một chiếc cóc rồi hướng Diệp Mạn Ni nháy mắt, Diệp Mạn Ni lập tức cười nói: “Được, lần sau tôi cũng thử màu này xem sao.” Vị trợ lý quay người rót nước vào trong bốn chiếc cốc, Lâm Thiến đã cầm đi hai cốc, mà hai chiếc cốc còn lại một cốc có thuốc, một cốc không có thuốc. Lâm Thiền nhìn chiếc cốc đã bị bỏ thuốc người trợ lý cầm ở tay trái, còn tay phải cầm chiếc cốc không bị bỏ thuốc bước vào trong. Lâm Thiến lập tức lấy chiếc cốc bên tay phải: “Cẩn thận nóng, để tôi giúp cô.” Nói xong cô ta bước vào trước. Đưa cốc không bị bỏ thuốc đặt trước mặt Lam Sơ Niệm. Mà trợ lý nhìn thấy Trang Noãn Noãn đang làm tóc, cô ta trực tiếp đưa cốc nước vào tay Trang Noãn Noãn: “Chị Noãn Noãn, nước của chị đây ạ.” “Được rồi, cảm ơn em, Tiểu Lan.” Trang Noãn Noãn mỉm cười nhận lây. Lâm Thiến giả bộ tốt tính nhắc nhở một câu: “Bây giờ uống chút nước đi, lát nữa lên sân khấu rồi thì ngay cả thời gian uống nước cũng không có đâu.” Lam Sơ Niệm và Trang Noãn Noãn cũng nghĩ như vậy nên uống hai ngụm. Lâm Thiền nhìn Trang Noãn Noãn uống xong nhéch miệng cười, quay người đi ra ngoài, đến chỗ Diệp Mạn Ni đang đợi bên người làm một ra hiệu ok. Trang Noãn Noãn uống được một nửa thì stylist nói: “Noãn Noãn, tôi kẻ lại mắt cho cô một chút.” Trang Noãn Noãn đặt cốc nước xuống, nhắm hai mắt lại để kẻ mắt, thời gian trôi qua từng chút một, chẳng máy chốc đến chín giờ năm mươi phút, Trang Noãn Noãn luôn cảm thấy yết hầu có chút khó chịu, cô đưa tay ra ấn vào cổ ho nhẹ hai tiếng. “Noãn Noãn, cậu sao vậy?” Lam Sơ Niệm quan tâm hỏi. “Không có gì, chỉ là cổ họng đột nhiên có chút khó chịu.” Trong lúc nói, âm thanh của Trang Noãn Noãn cũng không rõ ràng như vừa nãy nữa, có chút khàn khàn. “Sao lại như vậy? Ban nãy cậu vẫn ổn mà.” Lam Sơ Niệm ngạc nhiên. Trang Noãn Noãn cũng có chút lo lắng, trong cổ họng giống như có một ngọn lửa đang cháy khiến dây thanh quản của cô tắc nghẽn, giọng nói ra cũng không phải của cô nữa rồi. Đúng lúc này Chu Đào bước vào: “Các cô gái, sắp phải lên sân khấu rồi, hai người chuẩn bị xong chưa? Các fan hâm mộ không đợi được nữa rồi.” “Chuẩn bị xong rồi, lúc nào cũng có thể lên sân khấu.”