“Ngày mai em có kế hoạch gì không?” Kiều Mộ Trạch ngẳng đầu hỏi cô, ngày mai là cuối tuần. “Chu tổng bảo em ngày mai đến công ty, cần phải giải quyết một số công việc để giải tán nhóm nhạc của bọn em.” Trang Noãn Noãn nói. “Giải tán thì cứ giải tán vậy! Về sau em có thể tự làm nhạc của chính mình rồi.” Kiều Mộ Trạch ủng hộ cô. Tim Trang Noãn Noãn cảm thấy có chút ấm áp, cô gật đầu: “ỪmI! Em cũng nghĩ vậy.” Bắt giác đã hơn chín giờ tối, Trang Noãn Noãn cắn chặt đôi môi đỏ mọng nói: “Vậy em về phòng trước, anh cũng đi ngủ sớm một chút.” “Noãn Noãn!” Kiều Mộ Trạch đứng dậy gọi cô lại. “Hửm?” Trang Noãn Noãn quay lại, tò mò nhìn anh. “Ngày mai anh sẽ đi cùng em đến công ty.” Kiều Mộ Trạch nói. Trang Noãn Noãn chớp mắt: “Anh có thời gian sao?” Ngày mai tôi sẽ nghỉ ngơi. Kiều Mộ Trạch mỉm cười: “Cho dù bận thì anh cũng sẽ rút ra chút thời gian để đi cùng em. “Cảm ơn anh! Anh vì em mà làm nhiều việc như vậy, em không biết làm cách nào để đền đáp anh.” Trang Noãn Noãn nhìn anh đầy áy náy, cô vẫn luôn nhận lấy sự giúp đỡ từ anh nhưng không biết làm cách nào để báo đáp anh. Ánh mắt Kiều Mộ Trạch lộ ra ý cười dịu dàng: “Em muốn báo đáp thế nào thì báo đáp thế ấy, không báo đáp cũng được, anh rất vui lòng làm những việc này cho em.” “Không được, em nhất định phải báo đáp anh.” Trang Noãn Noãn kiên quyết nói. “Vậy em định báo đáp anh thế nào này?” Giọng của Kiều Mộ Trạch vô tình trở nên trầm khàn xuống. Trang Noãn Noãn nhận ra sự ám chỉ trong giọng điệu của anh, không phải cô không hiểu, chỉ là, cô vẫn chưa sẵn sàng. Trang Noãn Noãn né đi ánh mắt như thiêu như đốt của anh. Kiều Mộ Trạch khẽ cười, có phải cô đang xấu hỗ không? “Không vội, đợi đến khi em điều tra rõ được chân tướng về ba mẹ mình rồi thì lại báo đáp anh sau!” Kiều Mộ Trạch cho cô một bậc thang bước xuống. Vào lúc này, Trang Noãn Noãn đột nhiên nảy sinh ra xúc động mạnh mẽ muốn kết hôn cùng anh, muốn ở bên anh cả đời. Nhưng mà cô cũng không nói ý nghĩ này ra, cô gật đầu nói: “Được!” Chờ ngày mà điều tra rõ ràng sự thật về cái chết năm đó của ba mẹ, cho dù thế nào đi nữa, cô cũng sẽ dùng bản thân mình để trả ơn cho anh! Cho dù không có tương lai đi chăng nữa. Sau khi trong lòng Trang Noãn Noãn hạ quyết định, cô liền lên lầu, Kiều Mộ Trạch cũng không vội, ba mẹ anh vẫn chưa đồng ý tiếp nhận cô, nếu như anh thực sự muốn cô, là không công bằng với cô. Lam gia, người một nhà ở cùng với nhau, cho dù là đã 10 giờ rồi cũng vẫn rất đông vui, Lam Thiên Thần vẫn còn có chút lệch múi giờ, anh không hề cảm thấy buồn ngủ, muốn ra phòng khách xem phim. Lam Sơ Niệm xuống tầng nhìn thấy anh đang xem 1 bộ phim hot mà cô thích, cô cũng không muốn ngủ nữa, liền ôm một cốc trà ngồi cày phim với anh hai. Lam Thiên Hạo vừa sử lý một ít mail công việc từ trong phòng sách đi ra, liền nhìn thấy một cô gái mặc áo phông tóc dài xõa tung đang ngồi xem phim với em trai. “Đã trễ thế như vậy, sao còn chưa ngủ?” Anh nhíu mày hỏi, trong đôi mắt hiện lên một chút không vui. “Anh, em bị lệch múi giờ vẫn chưa thích ứng được, lúc này vẫn chưa cảm thấy buồn ngủ, muốn xem phim một chút rồi ngủ.” “Em cũng vậy! Em muốn xem phim cùng với anh hai.” Lam Sơ Niệm cũng giống như là tìm được lý do vậy. “Em cũng bị lệch múi giờ?” Giọng Lam Thiên Hạo tức giận hỏi. Lam Sơ Niệm trừng mắt nhìn: “Anh hai một mình xem phim thì chán lắm, em xem cùng với anh ấy mài” “Không được! Ngày mai em còn phải đến công ty đi làm, không cho phép thức khua.” Lam Thiên Hạo kiên quyết không cho phép cô thức khua. Lam Sơ Niệm lập tức cắn môi, dáng vẻ đáng thương cầu khẩn: “Anh trai, cho em xem một chút thôi mà! Em đảm bảo ngủ trước 12 giờ.” Lam Thiên Hạo nhìn dáng vẻ hai tay chắp lại, khuôn mặt không trang điểm non mịn dễ thương, đúng là có chút mềm lòng. “Mười hai giờ đúng không? Được.” Lam Thiên Hạo vẫn đồng ý với cô, nói xong, liền đi đến tủ rượu, rót một ly rượu vang.