Lam Thiên Hạo gặp quản lý ở đây, hai người là do anh từ trong nước cử đến, còn có ba người bản địa. Ở trong một căn phòng hội nghị, Lam Thiên Hạo nghe ý kiến của bọn họ về tình hình sản xuất kim cương. “Lam tổng, chúng tôi phát hiện ra ngọn núi bên cạnh cũng rất giàu tài nguyên kim cương, nếu như có thể lấy về thì nhất định sẽ lắp đầy nguồn cung cấp kim cương. Lam Thiên Hạo chau mày: “Chuyện này tôi sẽ đi trao đổi xem có thể mua lại được với giá cả hợp lý không.” Sau khi ba người quản lý bản địa trở về, thủ hạ của Lam Thiên Hạo lập tức dùng tiếng Trung nói chuyện với anh. “Lam tổng, có chuyện này chúng tôi vẫn muốn đích thân báo cáo với anh.” “Chuyện gì?” “*Ở đây chúng tôi phát hiện ra một số hành vi trộm cắp, mặc dù không phải là hành động trộm cực kỳ trắng trợn nhưng vẫn còn một số công nhân âm thầm lấy đi khiến cho chúng tôi không kịp phòng bị.” Sắc mặt Lam Thiên Hạo trở nên ảm đạm: “Một khi phát hiện lập tức đuổi ra ngoài, không cần khoan nhượng.” “Có một số là người bản địa, chúng tôi thực sự không có cách nào bắt được họ.” *Đó là vì các anh quản lý chưa đủ nghiêm ngặt, từ nay về sau bắt kể là ai có hành vi trộm cắp đều phải rời khỏi, các anh có thể thu thập chứng cứ, tôi sẽ liên hệ với cảnh sát để họ xử lý.” Lam Thiên Hạo vô cùng tức giận vì chuyện này. “Vâng! Vậy chúng tôi sẽ chú ý hơn, nhất định sẽ quản lý tốt chỗ này.” Lam Sơ Niệm vẫn luôn đợi Lam Thiên Hạo, bát giác trời đã tối rồi, vừa nãy vẫn còn là cảnh đẹp hoàng hôn, nhưng khi bầu trời tối dần màn đêm ở đây cũng không giống như trong thành phố mà ở đây hoàn toàn khuất bóng người, dãy núi cùng rừng cây ở đằng xa đều trở nên có chút ghê rợn. Giống như từng chiếc đầu của quái vật đang ở nơi xa kia nhìn cô chằm chằm, Lam Sơ Niệm không khỏi rùng mình vội vàng quay trở lại phòng bật đèn, bên ngoài cửa yên tĩnh không tiếng nói khiến cô yên lặng ngồi trước giường trông chờ Lam Thiên Hạo trở về. Lam Thiên Hạo họp xong, vừa ra cửa liền nhìn thấy sắc trời tối đen, trái tim anh lập tức thắt lại vội vàng đi về chỗ họ ở. Lúc Lam Thiên Hạo mở cửa phòng lập tức nhìn thấy một bóng dáng lao đến ôm chặt lầy anh: “Anh, em sợ.” Lam Thiên Hạo ôm chặt cô, dịu dàng an ủi cô: “Đừng sợ, không sao đâu, có anh ở đây.” Lam Sơ Niệm chôn vùi vào trong lòng Lam Thiên Hạo, nỗi sợ hãi trong lòng cũng từ từ giảm xuống, đợi đến lúc cô thò đầu lên từ trong lòng anh, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi có chút nóng lên. Lam Thiên Hạo vươn tay vuôt tóc cô, xoa dịu cảm xúc sợ hãi của cô. Lam Sơ Niệm ở bên cạnh anh quả nhiên không sợ cái gì nữa. “Bữa tối anh sẽ cho người mang đến, em ở trong phòng đừng đi đâu cả.” “Vâng! Vậy anh thì sao?” “Anh ở phòng bên cạnh, nếu em sợ thì sang tìm anh.” Lam Sơ Niệm gật đầu, cô không thể quá nhút nhát cũng không thể lúc nào cũng dựa vào anh! Lam Sơ Niệm nhìn anh rời khỏi, cô thuận tiện càm máy ảnh bắt đầu xem phong cảnh dọc đường đi mà cô chụp. Không lâu sau bữa tối của cô được đưa đến, không sang trọng giống như trong khách sạn, là món ăn Trung Quốc do vợ của những công nhân trong nước cực kỳ ngon miệng. Đưa thức ăn đến phòng Lam Thiên Hạo rồi gọi anh ra, Lam Sơ Niệm cầm chiếc hộp đồ ăn lên ăn rất vui vẻ. “Lần sau còn muốn đến đây không? Ở đây không được đẹp giống như trong tưởng tượng của em, tất cả mọi thứ ở đây đều đơn giản.” Lam Thiên Hạo nhìn cô nói. “Có cơ hội tất nhiên là em vẫn muốn đi rồi.” Lam Sơ Niệm nó, sắc mặt không sợ. Lam Thiên Hạo nhìn cô không nói nên lời, ăn cơm tối xong, điều kiện cơ sở vật chất ở đây đều có đủ, Lam Sơ Niệm tắm gội thân hình bụi bẩn của mình rồi thay một bộ quần áo ngủ bằng vải cotton tinh khiết, bên ngoài cửa số trời đã tối khuất bóng người, chỉ có một chút ánh sáng từ trong rừng cây đằng xa truyền đến, đó là những máy khai thác vẫn còn đang làm việc. Lam Sơ Niệm nằm trên giường hưng phấn đến mức không ngủ được, cho dù có chút mệt mỏi nhưng vẫn mở: to mắt nhìn lên trần nhà. “À hú…” Một tiếng kêu của chó sói đột nhiên vang lên ở trong rừng cây cách đó không xa. Lam Sơ Niệm giật mình sợ tới mức lập tức ngồi dậy, đây. là… đây là tiếng sói kêu sao?