Lá thư trong tay Trang Noãn Noãn bị anh nhẹ nhàng lầy đi, sau khi đọc xong bức thư này, Kiều Mộ Trạch nghĩ khi ấy ông hẳn đã hồi hận, đến cả chuyện sau này cũng đã sắp xếp ổn thỏa. Chỉ là những lời của ông trong bức thư, ông không ngờ rằng cuối cùng vợ ông cũng phải chết cùng, bọn họ chỉ có thể ra đi mà bỏ lại một mình con gái. Kiều Mộ Trạch cảm thấy đau khổ và càng căm ghét sự tàn ác của Kiều Huy Dương. Để đạt được lợi ích của mình mà đã khiến một gia đình hạnh phúc phải âm dương cách biệt, lại còn muốn giết Trang Noãn Noãn. Một người chú như vậy, dù có tự tay tống ông ta vào tù cũng không cần chớp mắt chứ đừng nói là còn cảm tình gì. Ông ta đáng ở đó sống nốt phần đời còn lại của mình. “Ba em… ba em không nói đó là ail Rốt cục là ai? Ai đã giết họ?” Trang Noãn Noãn cũng hận kẻ sát nhân đã giết ba mẹ mình. Kiều Mộ Trạch đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô, an ủi: “Trang Noãn Noãn, nghe anh nói, anh biết người đó là ai.” Trang Noãn Noãn lập tức ngắng đầu khỏi cánh tay anh, sốt săng nói: “Anh có biết ai là kẻ sát hại ba mẹ em không? Là ai!” Trang Noãn Noãn lo lắng nhìn anh, muốn biết ngay tên của người này. Đôi mắt của Kiều Mộ Trạch hiện lên vẻ đau khổ: “Là chú của anh, Kiều Huy Dương.” Hơi thở của Trang Noãn Noãn nghẹn lại, cô gần như vô tình rời khỏi vòng tay của Kiều Mộ Trạch. Cô lùi lại một bước, nhìn anh đầy hoài nghỉ: “Là chú của anh giết hại ba mẹ em? Sao có thể là ông ta? Tại sao lại là ông ta?” Trái tim Kiều Mộ Trạch đang đau nhói, nhìn cô, chính vì mối quan hệ chú cháu với Kiều Huy Dương đã khiến cô xa cách với anh. Anh nhẹ nhàng gật đầu: “Chính là ông ta! Năm đó ông ta đã ép ba em tạo một loạt tài khoản ảo từ tài khoản của công ty, số tiền lên tới một trăm triệu, với tình hình tiền tệ hồi đó, đó đã là một khoản tiền chuyển khổng lồ.” Đầu Trang Noãn Noãn ù đi, ba cô đã tạo tài khoản giả, lại còn là một số tiền lớn như vậy. Điều này có nghĩa là bất kể lý do, ba cô cũng đã làm một việc phạm pháp. Và việc đó đã làm tổn hại đến lợi ích của công ty gia đình của người đàn ông trước mặt cô, một trăm triệu, một con số vô cùng lớn mà cô không thể tưởng tượng được. “Em xin lỗi! Em thay mặt ba xin lỗi gia đình anh.” Trang Noãn Noãn rơm rớm nước mắt, lộ ra vẻ buồn bã và đau đón. Vì căm hận kẻ giết ba mẹ cô lại chính là chú ruột của anh, cô lại càng cảm thấy đau buồn vì cái chết của ba mẹ. Kiều Mộ Trạch đứng dậy, khi anh đến gần, Trang Noãn Noãn lại lùi lại một bước. Có điều, người đàn ông không để cô lùi thêm nữa, anh đưa tay ra, siết chặt eo cô, ôm chặt cô vào lòng, cho dù Trang Noãn Noãn có vùng vẫy cũng không để cô lùi lại. Trang Noãn Noãn nằm trong vòng tay anh, khóc lóc đau đón. Không biết mất bao lâu, cảm xúc của Trang Noãn Noãn mới dần dần ổn định lại, cô đẩy anh ra, nước mắt của cô làm ướt một khoảng rộng trên áo khóc của anh, còn đôi mắt của người đàn ông vẫn đau lòng nhìn vào khuôn mặt cô. Trang Noãn Noãn cầm tập tài liệu đưa cho anh: “Anh cất đi! Thu hồi lại khoản tiền đã mát.” Điều Kiều Mộ Trạch muốn làm lúc này không phải là thu hồi số tiên, mà là thay cô truy tìm kẻ đã giết hại ba mẹ, đây mới là điều quan trọng nhất. Anh ôm cô lại vào lòng: “Giá trị của tập tài liệu này không phải là thu hồi một trăm triệu, mà là đòi lại công bằng cho ba mẹ em và đưa kẻ sát nhân đến nơi ông ta đáng phải đến.” Trang Noãn Noãn ngẳng đầu: “Cho dù người này là chú của anh sao?” Một tia lạnh lùng xẹt qua mắt Kiều Mộ Trạch: “Anh không quan tâm ông ta là ai.” Ban nãy Trang Noãn Noãn còn đang suy nghĩ, nếu là người thân của anh, liệu anh có nỡ không? Bây giờ, nhìn ánh sáng trong mắt anh, cô đã hiểu. “Cảm ơn anh!” Trang Noãn Noãn biết chính anh là người luôn ủng hộ cô tìm ra sự thật. Kiều Mộ Trạch mím môi thở dài: “Em đang nói gì vậy? Anh sẵn sàng vì em làm bắt cứ việc gì, không cần em phải cảm kích.” Hai người ra khỏi nhà, cắt tập tài liệu vào ba lô của Trang Noãn Noãn, sắp xếp lại mọi thứ trong nhà rồi lên xe trở về. Cách đó không xa, Lý Đạt đang cầm ống nhòm nhìn thấy hai người đi ra, không khỏi lại liếc nhìn đồng hồ, bọn họ vào đó đã hơn một giờ rồi, sao lại lâu như vậy? Liệu có phải đã tìm thấy tập tài liệu kia? Trong lòng Lý Đạt lo lắng, cả người có chút bắt an, rút điện thoại gọi cho Kiều Huy Dương. “Thế nào?” Giọng điệu của Kiều Huy Dương cũng có chút lo lắng. “Kiều phó tổng, hai người họ ở trong nhà cũ của Trang Noãn Noãn hơn một giờ.” “Sau đó khi bọn chúng bước ra, có gì thay đổi không?”