Vị nữ cảnh sát này lập tức đưa tay nhắn chuông cửa nhà Y Cảnh Long. Lúc này, gia đình ba người đang đi qua cổng chuẩn bị vào cửa, nghe thấy ngoài cổng truyền đến tiếng chuông cửa, Y Tư Nhã có chút không hiểu nói: “Lúc này, ai tới nhà chứ? Con đi mở cửa.” Trương Đinh Hương ngắng đầu nhìn về phía chồng: “Ông hẹn bạn qua đây sao?” Y Cảnh Long suy nghĩ một chút lắc đầu: “Không có!” Mà lúc này, Y Tư Nhã đã tới cổng, cô mở một cánh cửa nhỏ, thò đầu ra, thì thầy ba người mặc đồ cảnh sát đứng ở phía sau cửa. “Chú cảnh sát, các chú tìm ai ạ?” Y Tư Nhã tò mò hỏi người đàn ông đứng đầu. “Xin hỏi mẹ cháu ở đây phải không?” Đại đội trưởng đứng đầu trầm giọng hỏi. “Các chú tìm mẹ cháu có chuyện gì sao?” “Có vụ án cần bà ta phối hợp điều tra.” Một nữ cảnh sát bên cạnh giọng điệu sắc bén. Y Tư Nhã không khỏi liếc nhìn cô một cái, sau đó quay đầu hướng chỗ cửa trước ba mẹ đang đợi mình, cô nói: “Mẹ, có cảnh sát tìm mẹ này.” Trương Đinh Hương vốn còn tưởng rằng người khách nào, bắt thình lình nghe những lời này của con gái, bà ta lập tức lập tức thở dốc, nhìn về phía Y Cảnh Long bên cạnh, Y Cảnh Long cũng kinh ngạc nhìn bà ta: “Cảnh sát tìm bà làm cái gì?” *Tôi… tôi cũng không biết.” Trương Định Hương cực kỳ chột dạ nhìn chồng, sau đó, ánh mắt của bà ta hoảng sợ: nhìn về phía cửa chính, lúc con gái đi vào, theo phía sau ba người cảnh sát, ánh mắt của bọn họ giống như lưỡi dao vậy nhìn lấy bà ta. Nỗi sợ hãi trong lòng Trương Đinh Hương lập tức trở nên mạnh mẽ hơn, bà ta nhanh chóng đón tiếp máy người cảnh sát này nói: “Các vị ảnh sát, xin hỏi các vị có chuyện gì không? Là làm hoạt động điều tra dân ý gì phải không?” Lúc này, ánh mắt đại đội trưởng đi đầu bình tĩnh nhìn bà ta: “Bà Trương Định Hương, mời bà theo chúng tôi một chuyền, chúng tôi nghỉ ngờ bà liên quan đến vụ án 20 năm trước.” Trương Đinh Hương gần như muốn sợ tới bát tỉnh, bà ta không ngờ là cảnh sát vậy mà đã tìm tới cửa. Y Cảnh Long bên cạnh lập tức kinh ngạc hỏi: “Đồng chí cảnh sát, vợ tôi phạm tội gì sao?” *Y Cảnh Long tiên sinh, chúng tôi nhận được báo án, nghỉ ngờ 20 năm trước Trương Định Hương liên quan tới vụ bắt trộm trẻ sơ sinh, có ý đồ mưu sát.” Trương Đinh Hương lập tức kêu to: “Tôi chẳng hề làm gì cả, tôi cái gì cũng không có làm, các người dựa vào cái gì mà nghỉ ngờ tôi.” Tim Y Cảnh Long thắt lại, vội vàng hỏi một câu nữa: “Vợ tôi bắt cóc con của người nào vậy?” Ánh mắt đại đội trưởng nghiêm nghị nhìn ông: “Chính là con gái của ngài Y tiên sinh và vợ trước – Lam Sơ Niệm tiểu thư, Trương Đỉnh Hương bị chúng tôi triệu tập vì là người hiềm nghi phạm tội.” “Cái gì?” Y Cảnh Long không dám tin nhìn về phía người vợ bên cạnh, tin tức đột nhiên đến này, gần như làm ông hết sức kinh ngạc: “Đinh Hương, chuyện này là do bà làm sao?” Lúc này đương nhiên Trương Đinh Hương sẽ không nhận tội, bà ta làm vẻ mặt vô tội nói: “Tôi sao lại làm loại chuyện như vậy được chứ? Làm sao tôi có thể hại ông và con gái của vợ cũ cơ chứ? Nhất định là có người hãm hại tôi, oan cho tôi quá.” Bên cạnh, Y Tư Nhã cũng sợ đến nước mắt trào ra: “Ba, mẹ sẽ không làm ra loại chuyện như vậy, mẹ sẽ không làm vậy, con tin tưởng mẹ.” Đại đội trưởng bên cạnh đã không muốn xem Trương Đinh Hương diễn nữa rồi, anh lãnh đạm nói: “Vụ án này chúng tôi đang điều tra, đã nắm giữ được bằng chứng chắc chắn, chứng minh Trương Đinh Hương có liên quan tới vụ án này, thậm chí là chủ mưu.” “Đồng chí cảnh sát, các người không thể đổ oan người khác! Rốt cuộc là người nào hãm hại tôi, các người có chứng cớ gì?” “Chứng cứ chúng tôi đang nắm giữ, chính là Trương Đinh Hương đích thân bà cung cấp, xin bà phối hợp công việc của chúng tôi.” Đại đội trưởng nói xong, nói với người phụ nữ cấp dưới bên cạnh: “Mời bà ta lên xe, đưa về sở điều tra.” Vị nữ cảnh sát này lập tức từ thắt lưng xuất ra một cái còng tay, nhìn Trương Đinh Hương nói: “Xin phối hợp công việc của chúng tôi.” Sắc mặt Trương Đinh Hương đã trắng bệch rồi, Y Tư Nhã bên cạnh thấy mẹ sắp bị còng tay, cũng sợ đến mức bật khóc. “Không cho phép máy người bắt mẹ tôi, mẹ tôi không có phạm tội, các người không được bắt bà ấy.” Mắt Y Cảnh Long thì nhìn chằm chằm vào Trương Đinh Hương, hỏi bà ta: “Định Hương, 20 năm trước người bắt đi Sơ Niệm của tôi, có phải là bà hay không? Tất cả có phải là do bà làm hay không?”