Còn may, bà không để ý anh là người của Kiều gia. Trang Noãn Noãn cũng muốn anh thể hiện trước mặt bà ngoại, cô đành phải cười nói: “Vậy được rồi! Bữa tối hôm nay giao cho anh đấy.” Điều này khiến bà gấp lên, bà là người của thế hệ trước, làm gì thấy đàn ông bận rộn ở trong bếp, còn phụ nữ thì lại nhàn nhã ở ngoài đâu? “Con bé này, nhanh đi giúp nó đi! Bà đi vào trong phòng chỉnh sửa lại quần áo.” Bà đẩy Trang Noãn Noãn một chút, không cho phép như vậy. Trang Noãn Noãn cười một tiếng: “Được, vậy cháu đi giúp anh ấy.” Trang Noãn Noãn đi vào phòng bếp không được lớn lắm, nhìn thấy người đàn ông cao lớn đang hơi khom mình xuống, ở cạnh bồn rửa rau thấp bé rửa rau, cô cười bước đến: “Để em rửa rau, anh thái!” Kiều Mộ Trạch bị cô chen ra một bên, vốn phòng bếp đã nhỏ, thân hình hai người dựa sát vào nhau, cũng là ngọt ngào ấm áp, Kiều Mộ Trạch cũng không đi, cứ như vậy nhìn cô, sau đó, lén hôn một cái vào má cô. Trang Noãn Noãn giật nảy mình, nhanh chóng quay đầu nhìn về phía cửa sổ thủy tinh, cũng may bà ngoại đi về phòng rồi, nếu không, cô phải ngại chết mắt. “Ở đây đừng như vậy.” Trang Noãn Noãn có chút giận dỗi. Kiều Mộ Trạch híp mắt cười: “Vậy ý của em là, ở nhà của anh chúng mình có thể như vậy sao?” Trang Noãn Noãn nghẹn lại, cảm thấy anh luôn bới móc từ của cô, nhưng mà, cái kiểu thả thính như này, vẫn khiến cho trái tim cô cảm tháy ngọt ngào. “Cả hai đều không cho.” Cô làm bộ nói. Hai người trẻ tuổi ở trong căn bếp nhỏ chen tới chen lui, nhưng lại có một loại hạnh phúc riêng, thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười, khiến bà ở trong phòng nghe được, cũng không khỏi cảm thấy vui lây. Ngôi nhà này đã yên tĩnh quá lâu rồi, cũng coi như là thêm được máy phần náo nhiệt, nếu như lại thêm hai đứa bé nữa, vậy thì cái nhà này, sẽ không còn lạnh lẽo nữa. Lúc chạng vạng tối, Kiều Mộ Trạch sắp đồ ăn lên bàn, hai người cũng bận rộn làm ra được một bàn thức ăn phong phú, mà lại đều là thức ăn thanh đạm thích hợp với người già, mà lại đều là những món ăn dinh dưỡng. Bà nhìn, không khỏi khen tài nghệ nấu nướng của Kiều Mộ Trạch, xem ra sau này cháu gái của bà có lộc ăn rồi. Trong biệt thự của Lam Thiên Hạo, Lam Sơ Niệm ngủ liền một mạch đến lúc này, chờ cô mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn, tầm mắt của cô nhìn thấy một đôi chân dài, sau đó, cô ngước mắt lên, mới nhìn thấy Lam Thiên Hạo đang cầm ipad ngồi làm việc cạnh cô. Mà, cô còn ngủ ở trong phòng của anh, cô bắt giác đỏ hai má, nhanh chóng chống tay ngồi dậy. “Anh, anh không ngủ sao?” Lam Sơ Niệm hiếu kì hỏi một câu. “Ngủ đủ chưa?” Lam Thiên Hạo dịu dàng nhìn cô. “Vâng, em… em làm sao lại ngủ trên giường của anh vậy!” Lam Sơ Niệm có chút xáu hỗ hỏi. “Phòng của em cũng lâu rồi không dọn dẹp, anh sợ trên giường có bụi, liền ôm em vào phòng anh.” Lam Thiên Hạo giải thích. Lam Sơ Niệm cười ngọt ngào, cũng không để ý, đoạn thời gian này, cô vẫn không suy nghĩ tử tế chuyện sau này của bọn họ, bây giờ, chuyện của ba cũng coi như xong rồi, cô bắt đầu suy nghĩ về tương lai của cô và anh. “Anh, anh nói xem, sau này chúng ta ở bên nhau sẽ không bị người khác nói chứ?” Lam Sơ Niệm vừa hỏi, vừa ngồi dựa vào đầu gối của anh. Lam Thiên Hạo đưa tay ôm lấy cô, ánh mắt có chút đau lòng nhìn vào gương mặt có chút khổ sở của cô nói: “Không cần quan tâm ánh mắt của người khác, chúng ta cùng nhau gánh vác, chỉ cần chúng ta có đủ kiên định, thì sẽ không sợ ánh mắt của người đời.” “Lần trước ba có nói với em, chờ sau khi ba trở về, thì ba sẽ họp báo công khai thân phận của em, đồng thời ba cũng hy vọng em có thể đổi về tên cũ, sau này em sẽ tên là Y Ân Vũ, chúng ta chính là người của hai nhà khác nhau.” Lam Thiên Hạo mím môi cười: “Xem ra bác trai đã nhìn ra rồi.” “Hẳn là ba đã biết.” Lam Sơ Niệm mắc cỡ đỏ mặt, rúc vào trong ngực của anh: “Người nhà đều ủng hộ chúng ta!” “Mọi người đều không có ý kiến, chỉ cần hai người chúng ta thích nhau, thì mọi người sẽ chúc phúc cho chúng ta.” “Anh…” Lam Sơ Niệm còn muốn nói gì, thế nhưng rất nhanh trên đầu truyền xuống một câu chỉnh lại lời của cô: “Sau này không cho phép em lại gọi anh cả nữa.” “Hả?” Lam Sơ Niệm nháy nháy mắt, không hiểu nhìn anh: “Vì sao?”